Một vị tông chủ tiên môn không nhìn được nói.
- Đúng vậy, đừng diễn nữa, Phương Sân, có phải ngươi cố ý muốn hại chúng ta hay không? Vừa rồi Long Huyết đã nói rồi, ngươi hợp tác với hắn, muốn hại chúng ta! Vương Khả giúp ngươi nói chuyện, giúp ngươi chứng minh trong sạch! Bây giờ, Vương Khả không rõ sống chết, tại sao ngươi lại có mặt mũi nuốt hết đồ vật của Vương Khả chứ!
Lại một vị tông chủ tiên môn nói ra.
- Đúng vậy, thời điểm Long Huyết hãm hại ngươi, là Vương Khả giúp ngươi chứng minh trong sạch! Vương Khả đã nói rồi, Định Hải Châu của hắn bị mất đi, bảo Trương Chính Đạo tìm trở về, Trương Chính Đạo tìm về được bốn viên, ngươi lại bảo chúng tăng Độ Huyết Tự diễn kịch, muốn nuốt những viên Định Hải Châu này, tại sao ngươi lại không có phẩm chất như vậy chứ?
- Đúng vậy, Vương Khả vì Độ Huyết Tự ngươi suy nghĩ mọi chỗ, không để ý sinh tử cứu mọi người, ngươi còn ở sau lưng của hắn đâm hắn, đoạt đồ vật của hắn, phi, ngươi không biết xấu hổ!
- Phi, không biết xấu hổi Bốn phía toàn là thanh âm quát mắng, khiến Phương Sân trừng to mắt, các ngươi, các ngươi đều bị bệnh thần kinh gì vậy, bốn viên Định Hải Châu kia vốn là của ta, của ta mà!
Trương Chính Đạo cũng trợn mắt nghe tất cả mọi người biện giải cho mình. Tình huống gì vậy? Ta đây liền trong sạch rồi sao?
Không gian bọt khí, chỗ sâu trong huyết hải!
Nhiếp Thiên Bá bị Thần Vương Ấn trấn áp, trợn tròn mắt nhìn một đám Huyết Thần Tử bị Vương Khả đánh bay, sau đó dùng từng sợi dây thừng trói lại, để ở một bên.
- Chuyện này không thể nào, Huyết Thần Tử chiếu rọi nội tâm, thực lực đó hẳn là sự miêu tả và chờ mong trong nội tâm ngươi, tất cả mọi người đều hướng về phía tích cực, chờ mong bản thân mạnh hơn, cho nên, Huyết Thần Tử sẽ mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng ngươi làm cái gì lại không giống vậy, vì sao Huyết Thần Tử của ngươi lại yếu như thế?
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt sợ hãi kêu lên.
- Im miệng, cấm ngươi nói nhiều!
Vương Khả trợn mắt nhìn Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá:
Không có đạo lý, chẳng lẽ trong nội tâm của ngươi, ngươi chờ mong tu vi bản thân tụt lùi sao? Chuyện này không có lý, vì sao chứ?
- Ta hỏi ngươi, xung quanh có còn két sắt khác hay không? À Không, có cái bảo tàng nào khác hay không? Tiền đâu, còn chỗ nào cất tiền không?
Vương Khả trợn mắt hỏi Nhiếp Thiên Bá.
- Không, không còn, Long Huyết bị nhốt hơn một trăm năm, số tiền tài hắn để ta quản lý đều là của người bắt ở trên huyết hải, tất cả đã bị ngươi thu, làm gì còn có tiền chứ, vì sao mỗi lần ngươi xuất hiện, đều quét sạch tiền tài của người ta vậy! Ngươi là thổ phỉ à!
Nhiếp Thiên Bá buồn bực nhìn về phía Vương Khả.
- Các ngươi mới là thổ phỉ ấy! Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho các ngươi, hại người vậy thì cũng thôi đi, lại còn cướp bóc nữa, ta không nhìn nổi nhất chính loại người không để ý tới giới hạn cuối cùng, làm loạn như các ngươi, tiền này, ta tịch thu, nếu Long Huyết hỏi tới, ngươi cứ nói là ta nói, bảo hắn kiểm điểm mình một chút!
Vương Khả trợn mắt nói.
Nhiếp Thiên Bá:
Ta bảo Long Huyết kiểm điểm bản thân? Ta cũng không phải bị bệnh tâm thần. Mà tự tìm cái chết!
- Ngươi có ý gì? Ngươi không giết ta?
Đột nhiên Nhiếp Thiên Bá giật mình kinh ngạc nói.
- Vì sao ta phải giết ngươi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hải Trong lúc nhất thời, Nhiếp Thiên Bá không biết nên nói cái gì.
Chuyện này là sao? Ngươi với ta vốn là không chết không thôi, vậy mà ngươi lại không giết ta?
~ Ta với ngươi không có nhiều thù hận lắm! Trước kia ngươi đắc tội ta, cũng bỏ ra giá thê thảm, xem ở mặt mũi cô tổ ngươi, ta tát ngươi một cái là được rồi. Mặc dù lần này lại muốn đắc tội ta, vừa rồi còn mở miệng giễu cợt, nhưng xem ở phần ngươi phối hợp, ta giữ lại cho ngươi một mạng!
Vương Khả nói.
Nhiếp Thiên Bá trợn mắt nhìn về phía Vương Khả. Có phải ta nên cám ơn ngươi hay không?
- Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, hiện tại nói cho ta biết, những khối thịt này, có thể động hay không, hiện tại ta có thể mở nó ra! Cứu người bên trong ra hay không?
Vương Khả trợn mắt hỏi.
Vừa rồi quan sát một hồi, Vương Khả chẳng những tìm được Thử Vương, còn tìm được Trương Lý nhi. Coi như Trương Lý nhi có một chiếc kén lớn, cũng bị bướu thịt bao vào trong, Vương Khả muốn lập tức cứu, nhưng vẫn nhịn xuống.
- Hải!
Nhiếp Thiên Bá lộ vẻ cổ quái.
Lúc đầu, Nhiếp Thiên Bá còn muốn lừa gạt Vương Khả, dù sao chỉ cân Vương Khả xui xẻo, bản thân sẽ vui vẻ!
Nhưng hiện tại... !
Nhiếp Thiên Bá xác định Vương Khả sẽ không giết bản thân, bỗng nhiên tiếc tích mệnh.
Mình có nên bẫy Vương Khả hay không? Một khi bẫy xong, Vương Khả sẽ thật sự hạ sát thủ đối với ta, vậy không phải người không may chính là ta à?
- Không, không thể động!
Nhiếp Thiên Bá lập tức kêu lên.
- Không thể động?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đúng, chỉ cần ngươi phá hư những bướu thịt này, sẽ kinh động đến Long Huyết, Long Huyết có thể trong nháy mắt đến nơi này!
Nhiếp Thiên Bá nói.
- Ồ?
Vương Khả khẽ nhíu mày.
- Long Huyết để ta ở này lấy vòng tay trữ vật trên thân mỗi người, có một lần, ta không mở bướu thịt ra được, liền dùng đao cắt, nó vừa mổ ra, Long Huyết lập tức biết, trong nháy mắt đã tới, tát ta một cái!
Nhiếp Thiên Bá nói.
- Nhiều bướu thịt như vậy, Long Huyết vẫn cảm ứng tới?
Vương Khả cau mày nói.
- Bướu thịt nhiều thì sao? Nó giống như tóc trên đầu ngươi vậy, ta nhổ một cái, ngươi đau không?
Nhiếp Thiên Bá hỏi.
Vương Khả sững sờ, lập tức gật đầu một cái:
- Có chút đạo lý, ngươi nói không sai, chuyện này có trợ giúp rất lớn đối với ta, yên tâm, lần này ta sẽ không đụng một cọng tóc của ngươi!
Nhiếp Thiên Bá nhìn Thần Vương Ấn đè ép bản thân, cái này gọi là không động vào một cọng tóc của ta à?
Vương Khả nhíu mày suy tư, trong lúc nhất thời đi qua đi lại.
- Vương Khả, ngươi còn muốn suy nghĩ gì?
Nhiếp Thiên Bá khó hiểu nói.
- Ta đang nghĩ, ta có nên hấp dẫn Long Huyết tới, sau đó một kiếm trảm hắn hay không!
Vương Khả cau mày nói.
Nhiếp Thiên Bá há to miệng, tên Vương Khả này bị động kinh à, dựa vào ngươi, mà muốn một kiếm trảm Long Huyết?
- Được rồi, đây là Độ Huyết Tự, là thánh địa Phật Môn, ta sẽ không sát sinh, cho hắn một đường sống!