Bất Diệt Thần Vương

Chương 1020: Là Vương Khả




- Trụ trì, trụ trì! Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Vô số hoà thượng vây quanh Phương Sân lo lắng nói.

Phương Sân liếc nhìn sương mù bao phủ cấm địa hậu viện, sắc mặt cũng rất khó coi:

- Các vị sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?

- Có kẻ gian, trộm bốn viên Định Hải Châu. Dẫn đến kim thân la hán bạo động, cắt đứt La Hán phật pháp, chúng ta cũng sứt đầu mẻ trán, mau tìm ra kẻ trộm Định Hải Châu! Tìm Định Hải Châu về, nhanh! Hựt Trong cấm địa hậu viện bị sương mù bao phủ, truyền tới tiếng thổ huyết của một vị hoà thượng.

- Các ngươi nhiều người như vậy thế mà để tiểu tặc được như ý?

Sao Độ Huyết Tự lại có kẻ trộm được?

Phương Sân tức giận nói.

- Bành!

Đúng lúc này, Trương Chính Đạo bắn ra khỏi cấm địa hậu viện bị sương mù nồng đậm bao phủ, hắn ôm bốn viên Định Hải Châu, vẻ mặt sốt ruột, rất muốn cất chúng vào vòng tay trữ vật, nhưng bốn viên Định Hải Châu lại đang tản ra lam quang, ở trạng thái kích phát, nên nhất thời không thu được, khiến Trương Chính Đạo sốt ruột không thôi.

Hắn xông ra khỏi khu vực sương mù, lập tức nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn chăm chú về phía mình.

- Trương Chính Đạo, ngươi chính là tiểu tặc trộm Định Hải Châu?

Phương Sân quát mắng.

- Hả, không phải ta!

Trương Chính Đạo biến sắc.

Trương Chính Đạo lập tức nhét bốn viên Định Hải Châu vào trong ngực, thế nhưng lam quang Định Hải Châu đại phát, coi như nhét vào trong ngực cũng vẫn sáng chói loá mắt.

Trương Chính Đạo chỉ cầm bốn viên Định Hải Châu mà thôi, làm sao hắn biết sẽ có động tĩnh lớn như vậy? La Hán điện nổ tung, toàn bộ Vạn Tự Kim Phù hỏng mất, cái này, cái này không phải là lừa ta sao? Trước đó, cũng không ai nói cho ta biết mà!

Vừa mới trốn ra ngoài, còn bị một đám người ngăn chặn.

- Ngươi chính là tiểu tặc trộm Định Hải Châu? Trương Chính Đạo?

Phương Sân quát mắng.

- Hả, không phải ta!

Trương Chính Đạo biến sắc.

Trương Chính Đạo lập tức nhét bốn viên Định Hải Châu vào trong ngực, thế nhưng Định Hải Châu phát ra ánh sáng xanh, coi như nhét vào trong ngực, cũng vẫn sáng chói như cũ.

- Không phải ngươi? Định Hải Châu vẫn còn trong ngực của ngươi, tất cả chúng ta đều mù à? Ngươi biết không? Chính vì hành vi của ngươi đã hại chúng ta thất bại trong gang tấc, hại hai cái Vạn Tự Kim Phù đều hỏng mất, chúng ta cũng sắp bị ngươi hại chết rồi!

Phương Sân hét lên.

Chỉ trong chốc lát, tất cả tăng nhân Độ Huyết Tự đều nhìn hằm hằm vào Trương Chính Đạo, cường giả các đại tiên môn nhìn về phía Trương Chính Đạo, đám người Sắc Dục Thiên lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Trương Chính Đạo, ngay cả Long Huyết vừa mới phá phong, cuốn lấy huyết hải cuồn cuộn trùng kích sơn động, cũng nhìn về phía Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo choáng váng, vì sao lại thành như thế này?

Nhiều người nhìn ta như vậy làm gì! Ta trở thành tội nhân thiên cổ sao?

- Chuyện không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, Vạn Tự Kim Phù của ngươi tự hỏng, vu vạ cho ta làm gì, không liên quan với ta, ta vô tội!

Trương Chính Đạo bi phẫn hô hào.

Giờ khắc này, Trương Chính Đạo cũng rất buồn bực, ta chỉ muốn vớt ít tiền mà thôi, vì sao khó như vậy?

- Hừ, Độ Huyết Tự không biết xấu hổ, nhiều người như vậy, thế mà hợp lại vu oan hãm hại, Phương Sân, các ngươi thật sự khiến cho ta cảm thấy buồn nôn!

Sắc Dục Thiên ở trên bầu trời kêu to một tiếng.

- Ngươi nói cái gì?

Phương Sân ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Ta nói ngươi, để cho ta cảm thấy buồn nôn, ngươi dựa vào cái gì nói bốn viên Định Hải Châu trong ngực Trương Chính Đạo là của ngươi? Nhiều hòa thượng cùng nhau vu oan cho hắn? Ha ha ha ha, Độ Huyết Tự ngươi trừ bỏ hai viên Định Hải Châu chống đỡi thuộc hạ ta ra, số Định Hải Châu còn lại lấy ở đâu, nếu các ngươi có những viên Định Hải Châu khác, tại sao lại không dùng để trấn áp Long Huyết? Dựa vào cái gì nói bốn viên Định Hải Châu của Trương Chính Đạo là của ngươi!

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

Phương Sân trợn mắt nhìn về phía Sắc Dục Thiên, tại sao bỗng nhiên ngươi lại nói chuyện giúp Trương Chính Đạo.

- Phương Sân trụ trì, ngươi có ý gì? Rõ ràng số Định Hải Châu kia là của Vương Khả mà!

Bỗng nhiên Triệu Tứ nói.

- Không sai, lần này Vương Khả mang theo Định Hải Châu tới giúp Độ Huyết Tự ngươi trấn áp Long Huyết, ngươi còn muốn nuốt hết Định Hải Châu của Vương Khả sao?

- Không phải vừa rồi Vương Khả không để ý sinh mạng nhảy vào vực sâu đã nói rồi sao, Vương Khả đánh rơi Định Hải Châu ở Độ Huyết Tự, hắn vì cứu mọi người, hi sinh bản thân đi đạp Long Huyết, còn nói, để Trương Chính Đạo đi lấy Định Hải Châu!

Ngươi cũng không phải không nghe thấy!

- Trương Chính Đạo giúp Vương Khả đi tìm Định Hải Châu, đây rõ ràng là đồ Vương Khả làm rơi!

- Lúc này rồi mà Độ Huyết Tự ngươi vẫn còn không biết xấu hổ, đoạt đồ của Vương Khả sao? Hiện tại Vương Khả đã vì Độ Huyết Tự hy sinh, tại sao ngươi lại có mặt mũi nói lời như vậy?

- Phương Sân, Định Hải Châu trong tay Trương Chính Đạo, rõ ràng là của Vương Khả, ngay cả Sắc Dục Thiên cũng không nhìn nổi, ngươi diễn kịch có ý nghĩa sao?

Bốn phía toàn là thanh âm phẫn nộ.

Trương Chính Đạo cách đó không xa, giương mắt nhìn bốn viên Định Hải Châu trong ngực, tình huống gì vậy? Bốn viên Định Hải Châu này là của Vương Khả?

- Đó là của Độ Huyết Tự ta!

Phương Sân tức giận quát.

Bị Vương Khả nuốt sống sáu viên, bây giờ lại còn muốn nuốt Định Hải Châu của ta, nằm mơ đi.

- Phương Sân, ngươi dám bán rẻ ta, nhận lấy cái chết đi!

Một tiếng kêu to từ nơi xa truyền đến.

Chỉ thấy Long Huyết trợn mắt, chỉ huy vô số Huyết Thần Tử bay thẳng ra.

- Không!

Tất cả mọi người hét thảm một tiếng.

- Oanh!

Dưới lực va chạm khổng lồ, tất cả mọi người lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Phương Sân thì bị Long Huyết dùng một chưởng đánh lên không trung.

- Khốn kiếp, các ngươi nhanh đoạt lấy Định Hải Châu trong ngực Trương Chính Đạo mang tới đây, nhanh!

Phương Sân bay lên không trung vẫn tiếp tục la lên.

Rất nhiều hòa thượng lập tức nhào về phía Trương Chính Đạo.

- Không được qua đây!

Trương Chính Đạo kinh hãi bỏ chạy về nơi xa.

- Trốn? Ta xem ngươi trốn đi nơi nào, muốn dùng Định Hải Châu trấn áp ta? Nằm mơ! Huyết Thần Tử, đi!