Là hai mươi cái Huyết Thần Tử, từng tên đều có bộ dạng của Vương Khả, nhìn thấy Vương Khả, cả đám lộ vẻ hung thần ác sát như muốn đánh tới.
- Cuối cùng hai mươi tên Huyết Thần Tử Long Huyết phai đi, vẫn đuổi tới được!
Vương Khả sầm mặt lại.
- Truy sát ngươi? Vương Khả, Chủ nhân cho hai mươi tên Huyết Thần Tử truy sát ngươi? Ngươi xong đời rồi, hai mươi tên Huyết Thần Tử! Mỗi tên đều chiếu rõ nội tâm của ngươi, biến thành hình dạng của ngươi, không có tên nào có thể yếu hơn ngươi, một tên Huyết Thần Tử đã có thể lấy mạng ngươi, bây giờ lại là hai mươi tên, ngươi nhất định phải chết, ha ha ha ha ha!
Bỗng nhiên Nhiếp Thiên Bá hưng phấn nói.
Chỉ thấy, hai tên Huyết Thần Tử trong đó lập tức nhào về phía Vương Khả.
- Giết, giết hắn, ha ha ha ha!
Trong mắt Nhiếp Thiên Bá lộ ra vẻ hưng phấn.
- Ba! - Ba! Hai tiếng giòn vang, chỉ thấy hai tên Huyết Thần Tử vừa mới nhào tới, bị Vương Khả dùng hai tay lập tức đánh bay ra ngoài.
- Hải Tiếng cười của Nhiếp Thiên Bá im bặt.
Ta bị hoa mắt sao? Hai tên Huyết Thần Tử chiếu rọi nội tâm Vương Khả, bị Vương Khả tát bay? Không thể nào, nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Lập tức, mười tám tên Huyết Thần Tử còn lại lao thẳng tới Vương Khả, Nhiếp Thiên Bá lộ vẻ chờ đợi.
- Ba ba ba đùng đùng!
Tiếng bạt tai liên tiếp qua đi, toàn bộ hai mươi tên Huyết Thần Tử bị Vương Khả tát bay, hơn nữa Vương Khả còn chỉ dùng một tay.
- Không thể nào, nhất định là ta đang nằm mơ!
Nhiếp Thiên Bá hoảng sợ la lên.
Độ Huyết Tự, bên ngoài có Sắc Dục Thiên phá trận, bên trong có Long Huyết phá phong, trong lúc nhất thời tiếng nổ vang lên xung quanh, tình hình chiến đấu kịch liệt!
Vương Khả vừa rơi xuống vực sâu, Trương Chính Đạo đã quay đầu bỏ chạy.
- Bất Giới Hoà Thượng, lão già lừa bịp này, thảo nào ngươi không chịu theo chúng ta đến Độ Huyết Tự, mẹ kiếp, đây mà là mật đạo sao? Không cẩn thận sẽ rớt xuống huyết hải, ngươi đúng là bị bệnh tâm thần, chờ ta tìm được ngươi, xem ta có đánh chết ngươi không!
Trương Chính Đạo hùng hổ rời đi theo đường cũ.
Trương Chính Đạo ra khỏi mật đạo, ở trong bụi cây liếc nhìn sơn động phía trước.
- Vương Khả đã té xuống, ta có thể làm được gì? Ai ta cũng đánh không lại! Chẳng lẽ còn phải đi xuống chịu chết cùng hắn? Mặc kệ, dù sao Vương Khả mạng lớn, tự ngươi nói có thể xử lý Long Huyết, đừng trách ta không coi nghĩa khí ra gì! Ta cũng là thân bất do kỉ! Vương Khả, dựa vào người không bằng dựa vào chính ta, ngươi dựa vào chính mình trốn ra ngoài! Ta tiếp ứng ngươi là được rồi!
Trương Chính Đạo nuốt nước bọt, tự an ủi mình nói.
Tự trấn an bản thân xong Trương Chính Đạo liền nhìn xung quanh.
- Vương Khả một mực nói Độ Huyết Tự có tiền? Đến cũng đã đến rồi, hiện giờ tất cả mọi người ở Độ Huyết Tự đều đang ngăn địch, hay là ta đi xem thử xem sao? Dù sao cũng đang nhàn rỗi! Trong lúc chờ Vương Khả, ta trốn ra ngoài ta đi chơi chút?
Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
Trương Chính Đạo triển khai thần thức phát hiện phần lớn Độ Huyết Tự đã đóng Âm Chướng Trận, chỉ có cấm địa hậu viện là vẫn còn Âm Chướng Trận.
Trương Chính Đạo tránh tất cả mọi người, đi thẳng đến cấm địa hậu viện.
Một đường đi qua, quả nhiên tất cả tăng nhân bên trong đều đang bận rộn chống cự ngoại địch, không ai phát hiện ra Trương Chính Đạo.
Rất nhanh Trương Chính Đạo đã đến cấm địa hậu viện.
Cấm địa hậu viện có lượng lớn sương mù giới hạn tầm nhìn của mọi người, nhưng vừa vào trong Trương Chính Đạo đã thấy một cái kim quang đại điện ở gần đó. Bên trên có bảng hiệu ghi La Hán điện!
Bên trong La Hán điện phát ra từng đợt âm thanh tụng kinh, trên nóc nhà La Hán điện cũng có một cái Vạn Tự Kim Phù đang chậm rãi xoay tròn.
- Quả nhiên đám hòa thượng Độ Huyết Tự này toàn nói dối, có tổng cộng hai cái Vạn Tự Kim Phù? Một cái chống đỡ Sắc Dục Thiên, một cái trấn áp Long Huyết? Đánh rắm! Cái này không phải là cái thứ ba sao? Thế mà còn có mặt mũi nói các ngươi đã tận lực?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
Mặc dù trong lòng cũng cực kỳ khẩn trương, nhưng với tính cách tham lam, Trương Chính Đạo vẫn lặng lẽ bước đến gần.
Bốn phía có một số hoà thượng đang đi lại tuần tra, Trương Chính Đạo vô cùng cẩn thận, nhảy lên nóc nhà La Hán điện.
Trương Chính Đạo ngừng thở, áp sát vào nóc nhà, lặng lẽ gõ ra một mảnh ngói.
Mái nhà vừa mở ra, một luồng lam quang chiếu vào mắt Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo lập tức há hốc mồm, vẻ mặt đầy kích động.
- Định Hải Châu? Phát tài rồi, Định Hải Châu!
Roàn thân Trương Chính Đạo kích động nói.
Chỉ thấy, vị trí Trương Chính Đạo gỡ ra mảnh ngói, có một viên Định Hải Châu toả ra ánh sáng màu lam, giống như ở trong tay Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo với tay có thể cầm tới.
Một viên Định Hải Châu, có giá ít nhất cũng phải một nghìn vạn cân linh thạch!
Trương Chính Đạo không vội lấy mà cẩn thận nhìn tới, chỉ thấy trong La Hán điện, cũng không chỉ có một viên, mà là có bốn viên Định Hải Châu, giờ phút này đều đang lơ lửng ở trên nóc nhà, chiếm cứ bốn vị trí trong La Hán điện.
- Định Hải Khốn Thần Trận? Không đúng, Tứ Định Hải Khốn Thần Trận?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
Trương Chính Đạo cũng coi như có kiến thức, bốn viên Định Hải Châu cũng không phải là để đó không dùng, mà là đang bố trí thi triển Tứ Định Hải Khốn Thần Trận. Hiện giờ đang hình thành thế trận lam quang, bao phủ xuống một người!
Trong La Hán điện có hai mươi hoà thượng đang ngồi, khí tức mỗi người đều cực kỳ cường đại, hai mươi vị hòa thượng này đang thi triển Tứ Định Hải Khốn Thần Trận, dùng trận này để giam cấm một người, một người toả ra kim quang lóa mắt.
- Đó là người sao? Người chế tạo từ hoàng kim? Vật chết? Không đúng, nếu là vật chết, tại sao lại có nhiều hoà thượng dùng Tứ Định Hải Khốn Thần Trận vây khốn hắn như vậy?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
Trương Chính Đạo không vội động thủ mà tiếp tục nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Chỉ thấy một vị hoà thượng bỗng nhiên nói:
- Kim thân la hán, ngã phật từ bi, còn không hối cải?
- Kim thân la hán, nhận được phật tâm, phổ độ chúng sinh!