Bất Diệt Long Đế

Chương 72: Mạo hiểm




Hắn để Tiểu Bạch khống chế rắn độc lui ra, một chân dẫm lên cái chân gãy của võ giả Triệu gia, lạnh lùng nói:

- Lần này có tổng cộng bao nhiêu người truy sát ta? Triệu Duệ ở đâu?

Lần này Triệu Duệ không hiện thân, Lục Ly rất không an tâm. Người nọ bị cắt đứt một chân, bởi vì toàn thân đau nhức nên đang run rẩy, trong đôi mắt người này hiện lên một chút hận ý, cắn răng nói:

- Muốn giết cứ giết, nếu ta nói người nhà của ta cũng phải chết, nếu như ngươi một hán tử, thì cho ta thoải mái đi.

Xem ra thân nhân người này đều ở Vũ Lăng thành, sợ Triệu gia trả thù, cho nên chết cũng không nói.

Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, lạnh lùng nói:

- Ta không nói, không ai biết ngươi để lộ bí mật, làm sao Triệu gia có thể tìm người nhà ngươi gây phiền toái? Mà... nếu như ngươi không nói, sau khi ta trở về thành nhất định giết cả nhà ngươi, ta nói được là làm được.

- Ngươi...

Người nọ phun ra một ngụm máu tươi, con ngươi lấp lánh trong chốc lát, bất đắc dĩ nói ra:

- Duệ thiếu cùng Ba Thúc ở dưới chân Hàn Vân Sơn chặn đường ngươi. Bên bọn họ còn có bốn năm người, Duệ thiếu cùng Ba Thúc đều là Thần Hải cảnh sơ kỳ. Ta đã nói tất cả, cho ta một cái thoải mái đi.

- Xoẹt!

Lục Ly vung Thiên Lân đao lên, cho người này một cái chết thống khoái.

Hắn cau ngươi, nội tâm trầm trọng, lúc trước hắn đoán không sai, quả nhiên lần này có hai tên Thần Hải cảnh tới, hơn nữa còn đang ở dưới chân Hàn Vân Sơn ôm cây đợi thỏ. Nói không chừng có thể triệu tập võ giả Triệu gia trong Hàn Vân Sơn, nếu như hắn còn muốn đi Hồng Nham Sơn mà nói lành ít dữ nhiều.

- Hí hí…

Tiểu Bạch khoan khoái chạy tới, cầm lấy một thanh huyền khí gặm gặm, thuần thục biến thanh huyền khí này thành thức ăn.

- Đừng gặm cái này, những... cái này đều là huyền khí, rất đáng tiền đó.

Lục Ly hết sức đau sót, nhìn tình hình huyền khí những người này mang theo đều là Nhân Giai tam phẩm trở lên, có lẽ đáng không ít vàng lá đấy.

Hắn thu thập toàn bộ huyền khí lại, lục lọi trong thi thể một phen, lấy được một ít vàng lá cùng hai bản bí tịch.

Sau đó hắn lại cẩn thận thu thập toàn bộ mũi tên lại, những mũi tên này chế tạo không dễ, độc dược quá ít, Lục Linh chỉ chế tạo được bốn cái. Ở Địch Long bộ lạc bắn giết Địch Hãn đã dùng một cái, hiện tại chỉ còn lại ba cái, tự nhiên Lục Ly muốn thu hồi lại toàn bộ,

Phía đông, bầu trời bắt đầu hửng sáng, sắc trời từ từ trở nên sáng rực, Lục Ly hướng về phía ánh sáng mờ nhìn hai bản bí tịch mấy lần, phát hiện chẳng qua là hai bản huyền kỹ cấp thấp liền mất đi hứng thú, ném vào trong bao mặc kệ.

Sau khi buộc chặt huyền khí vào trong bao, Lục Ly khẽ nói với Tiểu Bạch:

- Triệu tập một ít rắn độc tới đây, ăn hết toàn bộ thi thể đi, đừng lưu lại dấu vết.

Tiểu Bạch kêu lên mấy tiếng, vô số rắn độc chen chúc nhau mà đến gặm thi thể, rất nhanh tất cả thi thể đều biến thành vô số xương trắng. Chiến giáp cũng bị cắn rách tung toé, mới đầu rất nhiều chiến giáp đều là hoàn chỉnh, thế nhưng đó là chiến giáp Triệu gia, Lục Ly sẽ không lấy.

- Làm sao bây giờ?

Sau khi rời khỏi chiến trường, trở lại đồng hoang, Lục Ly liền ngồi ở trên tảng đá uống nước ăn thịt khô, cầm lấy bản đồ Nhiệm Vụ Đường cấp cho rơi vào trầm tư.

Nếu như đi đường vòng trở về mà nói... Hẳn sẽ an toàn, nhưng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ lần này, có thể bị mất một trăm điểm cống hiến, Tiểu Bạch cũng không có đồ ăn. Đi Hàn Vân Sơn mà nói... Khẳng định vô cùng hung hiểm, rất có thể sẽ chết ở trong núi lớn.

- Đi!

Cuối cùng Lục Ly nhìn Tiểu Bạch một cái, cắn răng hướng về phương bắc chạy đi. Con tiểu thú này quá thần kỳ, hiện tại đã có thể khống chế Huyền Thú nhất phẩm, một khi trưởng thành, trình độ mạnh mẽ tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của hắn.

Vì Tiểu Bạch, hắn lựa chọn mạo hiểm.

Hàn Vân Sơn là cửa phía nam của Hàn Băng Thâm Uyên, muốn đi Hàn Băng Thâm Uyên, trừ phi ngồi trên thượng cổ chiến xa hoặc thiết giáp phi thuyền, còn không từ phía nam đi nhất định phải đi qua Hàn Vân Sơn.

Bởi vì hai bên Hàn Vân Sơn đều là ao đầm, bên trong có độc trùng ngủ đông, độc chướng giăng đầy, cho dù võ giả Hồn Đàm cảnh cũng không dám xông loạn, loại cảnh giới như Lục Ly tiến vào tuyệt đối là hữu tử vô sinh.

Cho nên Lục Ly chỉ có thể hướng Hàn Vân Sơn một đường chạy đi, ở trên đường rất an toàn, chỉ gặp mấy con Huyền Thú cấp thấp lạc đàn, nên Lục Ly ung dung giải quyết.

Chạy hơn nửa ngày, tại lúc xế chiều rốt cục Lục Ly đã tới gần Hàn Vân Sơn. Hắn không dám tới quá gần, nên tìm một cái sơn động nghỉ ngơi một canh giờ, đợi đến lúc hoàng hôn mới lặng lẽ lẻn vào Hàn Vân Sơn.

Hắn lẻn vào trong một rừng cây, tiếp tục hướng chân núi Hàn Vân tới gần, sau khi đi được mấy dặm hắn liền leo lên một cây đại thụ, lợi dụng lá cây ám hồng che chở quan sát Hàn Vân Sơn bên kia.

- Có người!

Hàn Vân Sơn cao chót vót, chỉ có một đường độc đạo có thể lên núi, Lục Ly thấy mấy điểm đen ở lối vào độc đạo, bên cạnh còn có một cái lều.

- Mẹ kiếp!

Lục Ly lặng lẽ bò xuống thầm mắng một câu, rất rõ ràng Triệu Duệ đã ở đầu đường ôm cây đợi thỏ. Muốn lên núi chỉ có thể khai chiến với bọn họ, trừ phi Lục Ly không muốn lên núi nữa.

Có lẽ trong lòng Triệu Duệ nghĩ, Lục Ly đơn thương độc mã khẳng định không phải đối thủ của đám người Địch Hoả, chỉ có thể chật vật chạy trốn về hướng Bắc. Cho dù không bị đám người Địch Hoả chém giết, thì tới bên này bọn họ xuất thủ cũng có thể ung dung giết chết, cho nên bọn hắn ngay cả lều cũng dựng lên, nói rõ không để ở trong lòng.

Lục Ly tụt xuống cây, một bên gặm lương khô một bên rơi vào trầm tư. Đường đi lên Hàn Vân Sơn quá dốc, trừ con đường này ra, chỉ có từ hai bên vách đứng trèo mà lên mà thôi.

Leo trèo ngược lại không thành vấn đề, nhưng Triệu Duệ cùng Ba Thúc đều là Thần Hải cảnh, một khi có bất kỳ dấu hiệu gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ bị phát hiện. Lúc leo trèo trên vách đá mà bị phát hiện, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.