Bất Diệt Long Đế

Chương 69: Lục Linh Tiễn




Lục Ly nhìn cũng không nhìn chiến trường, mang theo Tiểu Bạch một đường tiềm hành, triệu tập rắn độc ở phụ cận tới, để Tiểu Bạch khống chế rắn độc tiếp tục vây quanh đám người Địch Hỏa...

Lục Ly vẫn chưa yên tâm, đường vòng đi xuống chân núi, nếu như Địch Hỏa phá được vòng vây, hắn sẽ tự mình động thủ.

Địch Hỏa từng mang theo Địch Hãn, thiếu chút nữa cưỡng gian Lục Linh, còn làm hại nàng què chân, một người ở trong núi lớn nhiều ngày, cuối cùng kéo theo chân gãy bò trở về.

Lần trước ở bộ lạc để cho Địch Hỏa trốn, lần này đối phương lại tự mình đến truy sát, thù cũ nợ mới, Lục Ly làm sao có thể để Địch Hỏa chạy trốn? Cơ hội tốt như vậy, không chém giết đối phương, còn đợi khi nào?

Hắn để Tiểu Bạch khống chế gần ngàn con rắn độc vây công, lần này nhất định phải giết đối phương.

...

- Mẹ kiếp, sao có nhiều Hắc Viêm Xà như vậy?

- Địch Hỏa, làm sao bây giờ? Trước rút lui đi? Nếu không chúng ta cũng phải chết ở chỗ này!

- Đúng đúng, nhất định phải phá vây, nếu không chúng ta sẽ bị rắn độc cắn chết.

Đám võ giả Triệu gia đều luống cuống, bọn họ ở trong rừng rậm bị đàn thú dây dưa thật lâu, lúc hoàng hôn mới một đường truy tung dấu chân của Lục Ly đến.

Mọi người không có địa phương qua đêm, Địch Hỏa lại sợ Lục Ly chạy trốn cả đêm, nên cổ động mọi người truy sát, lại không nghĩ rằng tới nơi này, rắn độc lại nhiều như vậy...

Hắc Viêm Xà, Huyền thú nhất phẩm, kỳ thực lực chiến đấu không tính mạnh, chẳng qua độc dịch như hỏa diễm. Một khi bị phun trúng sẽ như lửa đốt, làn da bị ăn mòn, cho nên được mệnh danh là Hắc Viêm Xà.

Mọi người đều mặc thanh giáp của Triệu gia, chỉ cần cẩn thận chút ít, ngược lại có thể ngăn độc dịch phun trúng, bọn họ đều có huyền khí, có thể ung dung đánh giết Hắc Viêm Xà. Vấn đề là hiện tại Hắc Viêm Xà càng ngày càng nhiều, bọn họ liên tục bôn tẩu một ngày một đêm, cả người đã sớm mệt mỏi, không cẩn thận sẽ thua cả bàn.

- Rút lui!

Trong mười một người đã có hai người bị thương, Địch Hỏa không dám tiếp tục đuổi theo, chỉ có thể trầm mặt dẫn người lui về phía sau phá vòng vây.

Phá vòng vây cũng không dễ dàng, Hắc Viêm Xà vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, mọi người phá vòng vây cực kỳ khó khăn. Cũng may bọn họ vào núi không xa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất nửa canh giờ là có thể phá vòng vây chạy ra.

Không thể không nói, chiến lực của Địch Hỏa và võ giả Triệu gia rất mạnh, tám người làm thành một vòng tròn, riêng phần mình tấn công một phương hướng, ở giữa còn có Địch Hỏa và hai người khác chịu trách nhiệm giúp đỡ. Mặc dù phá vòng vây khó khăn, nhưng Hắc Viêm Xà căn bản không cách nào nhích tới gần, rất khó làm bị thương bọn họ.

- Không được rồi...

Lục Ly ẩn ở dưới một tảng đá, thấy đám người Địch Hỏa chậm rãi phá vòng vây. Hắn biết chỉ dựa vào Hắc Viêm Xà sợ là không thể lưu bọn họ lại, nhất định phải tự mình động thủ.

- Giết!

Trong tay Lục Ly lặng lẽ xuất hiện một cái nó, địch ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, chính là thời cơ đánh lén tốt nhất. Chỉ cần dùng Đoạn Mệnh Nỏ đánh giết mấy người, trận hình của bọn họ vừa vỡ, chuyện kế tiếp sẽ rất dễ xử lý.

Đoạt Mệnh Nỏ được Lục Linh dựa theo cổ thư chế tạo thành, tầm bắn không quá xa, lực sát thương bên trong hai thước là lớn nhất, tầm bắn xa nhất cũng chỉ là bảy tám thước.

Lục Ly chỉ có thể lặng lẽ đi về phía trước, hắn để Tiểu Bạch khống chế Hắc Viêm Xà tránh ra một con đường, thân thể co lại như một con dã thú, lặng lẽ không phát ra hơi thở bò tới.

Hắn ẩn mình trong một khe suối, lạnh lùng nhìn đám người Địch Hoả đang không ngừng phá vòng vây ở phía trước, từ từ nhích tới gần bọn hắn.

Hai mươi mét, mười mét, bảy mét!

- Hưu!

Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một mũi tên màu đen nhanh chóng bắn đi, bởi vì Hắc Viêm Xà ở bốn phía đang bắn ra tấn công, cộng thêm đám người Địch Hoả vung vẩy binh khí, cho nên khó có thể nghe được âm thanh mũi tên.

Cảnh đêm đen nhánh như mực, mũi tên màu đen bắn tới, một tên võ giả Triệu gia ở phía đối diện Lục Ly căn bản không có phát hiện. Đợi đến khi mũi tên bay tới gần nửa thước lúc này hắn mới kịp phản ứng, vội vàng vung vẩy binh khí đón đỡ, đáng tiếc vẫn chậm một bước, mũi tên lập tức đâm vào cổ của hắn.

- A!

Trên mũi tên có độc Âm Dương Thảo, đó là vật kịch độc, võ giả Triệu gia một tay che cổ ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, ầm ầm ngã xuống đất.

- Hả?

- Lão Bát, ngươi làm sao vậy?

Tên võ giả Triệu gia này chết đi, lập tức khiến mọi người kinh hãi, trận hình cũng rối loạn, một võ giả trẻ tuổi khác không quan tâm Hắc Viêm Xà ở bốn phía ôm lấy thi thể trên mặt đất hô lên.

- Xì xì…

Hắc Viêm Xà cũng mặc kệ những người này chen chúc mà đến, mấy con Hắc Viêm Xà bò tới gần, phun ra từng ngụm độc dịch màu đen. Ba tên võ giả Triệu gia nhất thời thống khổ gào thét, có một người bị phun trúng mặt, sắc mặt như lửa đốt, đau đến mức không ngừng quay cuồng trên mặt đất.

Trận hình triệt để rối loạn, bị chính người của mình làm rối loạn, bốn phương tám hướng đều là Hắc Viêm Xà, trận hình vừa loạn đã thấy ngay hậu quả.

- Đừng loạn

Địch Hoả hét to, múa may trường kiếm, thân thể nhanh chóng dịch chuyển, đánh lui một mảnh Hắc Viêm Xà dài hẹp. Mấy người còn lại cũng tỉnh táo lại, bắt đầu liều mạng tấn công Hắc Viêm Xà, bọn họ hiểu rõ, nếu như còn loạn nữa... tất cả mọi người sẽ chết ở đây.

- Xíu…

Lại là tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một mũi tên bay vụt đến, lần nữa cắm vào cổ một tên võ giả khác, âm thanh ầm ầm ngã xuống đất vang lên, thức tỉnh tất cả mọi người.

Người này không kịp che cổ, cho nên lúc Địch Hoả nhìn tới, thấy mũi tên màu đen trên cổ, đôi mắt chợt lóe gầm lên giận dữ:

- Có người đánh lén, là Lục Ly, đây là Lục Linh Tiễn!