Bất Diệt Long Đế

Chương 5158: Hậu ký




Trận chiến cuối cùng đó, hắn thật sự đã giả chết, bởi vì hắn có được lực lượng chúa tể, chỉ cần linh hồn không tiêu tán, hắn có thể ngưng tụ ra một cơ thể mới bất cứ lúc nào. Cơ thể da thịt ban đầu đã tự bạo rồi, linh hồn hắn trong nháy mắt tiến vào thế giới bên trong cơ thể hắn, sau đó lợi dụng lực lượng chúa tể trọng sinh lần nữa ngưng tụ ra một cơ thể mới.

Kim thiền thoát xác, chết đi sống lại.

Hình Đế lợi dụng bản thể giả mê hoặc hắn, chế trụ Viêm Hậu, còn hắn lợi dụng cái chết giả mê hoặc Hình Đế, đột ngột tấn công đánh chết Hình Đế.

Hắn không dễ bị lừa như vậy, hắn có thể đi tới được bước đường ngày hôm nay, nếu như thật sự ngu xuẩn như vậy thì đã sớm chết đi không biết bao nhiêu lần rồi.

Hình Đế vừa chết, cả thế giới đều thái bình, toàn bộ chủ thần bên phía Hình Đế đều đã chết rồi, một số Đại Viên Mãn còn lại muốn bao giờ xử lý đều có thể. Hiện giờ chủ thần chỉ còn có ba người là Viêm Hậu, Tử Hề, Tiểu Bạch, khác loài như hắn không tính, bởi vì hắn cũng không có mệnh cách chủ thần, không phải chủ thần, hắn có thể có được lực chiến đấu như vậy là bởi vì hắn có lực lượng chúa tể vô cùng lớn.

- Viêm Hậu, nếu như chiếu theo lời ngươi nói, cùng với lời giải thích trước kia của Hình Đế, nếu như sau trăm vạn năm thế giới này của ta thật sự có thể diễn hóa ra đại thế giới, có thể sinh ra vô số giới diện, sinh ra vô số sinh linh, vậy thì ta không phải biến thành Thần Sáng Thế rồi sao?

- Nếu như tất cả đây đều là sự thật --- vậy thì điều Hình Đế suy đoán khá có lý, nói không chừng thế giới này lúc này và thế giới trong cơ thể của ta thật ra đều là muối bỏ biển, bên ngoài còn có vô số đại thế giới...

Lục Ly ném ra một câu hỏi, Viêm Hậu, Tử Hề và Tiểu Bạch đều trầm mặc.

Lời Hình Đế nói vốn chỉ là dự đoán, mà thế giới bên trong cơ thể của Lục Ly một khi phát triển thành đại thế giới thì sẽ thật sự chứng thực lời dự đoán kia.

Bên ngoài có thể còn sẽ có vô số đại thế giới, vô số sinh linh, vô số Đại Viên Mãn, vô số chủ thần, thậm chí có thể sẽ còn có Thần Sáng Thế giống như Lục Ly chăng?

- Có lẽ vậy!

Viêm Hậu thở dài một hơi, nói:

- Mặc kệ bên ngoài có cái gì, ta không muốn ra ngoài nữa, chắc hẳn cũng không ra được. Hiện giờ thiên hạ thái bình rồi, thế giới này cũng có ngươi trấn thủ, từ nay về sau cho dù có sinh ra chủ thần, nếu như muốn làm Hình Đế thứ hai thì ngươi cũng có thể trấn áp được, cho nên từ nay về sau chúng ta sẽ không còn có rắc rối nữa, ta cũng không quản gì nữa, nhàn hạ mà sống qua ngày, những việc còn lại Lục Ly ngươi đi xử lý đi...

Trong lời nói của Viêm Hậu ẩn chứa sự mệt mỏi và sự giải thoát, tranh đấu nhiều năm như vậy, bị đè nén nhiều năm như vậy, lo lắng sợ hãi bao nhiêu năm như vậy, hiện tại thiên hạ cuối cùng đã thái bình rồi, rốt cuộc không cần lo lắng điều gì nữa. Đối với một Viêm Hậu điềm tĩnh không thích tranh đấu mà nói, đây chính là kết cục tốt nhất.

- Ha ha!

Tiểu Bạch nhìn lên bầu trời, khuôn mặt ngập tràn ý chí chiến đấu. Hắn híp mắt, mong chờ nói:

- Lão đại, đợi cho thế giới của ngươi diễn hóa thành công rồi, đợi lực chiến đấu của ngươi tăng vọt gấp trăm lần, đợi ngươi có thể phá vỡ hàng rào của thế giới này rồi, ngươi dẫn ta ra ngoài dạo chơi được không? Chúng ta đi tới đại thế giới bên ngoài xem thử, chúng ta đi gặp chủ thần ở bên ngoài, Thần Sáng Thế ở bên ngoài, có lẽ sẽ có một ngày lão đại ngươi có thể trở thành chúa tể Chí Tôn thực sự của đại thế giới chăng?

- Đến lúc đó rồi nói tiếp đi!

Lục Ly cười khổ một tiếng, nói:

- Đợi thế giới bên trong cơ thể ta hoàn toàn diễn hóa cũng cần ít nhất trăm vạn năm, trăm vạn năm sau lỡ như ngươi đã già đến mức không đi được thì sao? Lỡ như ngươi cũng không muốn ra ngoài nữa thì sao?

- Sao có thể được?

Tiểu Bạch không phục kêu lên:

- Ta chính là chủ thần đấy, trường sinh không chết, mãi mãi sẽ không già. Ta mặc kệ, dù sao nếu lão đại ngươi ngày nào đó muốn ra ngoài phiêu lưu, thì phải dẫn ta theo. Ta muốn để cái tên Lục Tiểu Bạch này truyền đi khắp tất cả đại thế giới, khiến hàng tỉ chủ thần khi nghe tới cái tên Lục Tiểu Bạch này đều bị hù dọa đến mức run rẩy!

- Ừ!

Tử Hề đặt ấm trà xuống, nhìn Lục Ly nói:

- Lục ca ca, Tử Hề cũng muốn đi, Lục ca ca đi đâu, Tử Hề liền đi tới đó.

...

Mười năm sau, Thiên Việt Giới.

Hai bóng dáng lóe lên trên bầu trời, chỉ chốc lát đã vọt ra khỏi Thiên Việt Giới, rất nhanh đã tới một tiểu giới diện.

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ, lớn là một thanh niên bạch y, tuấn vĩ bất phàm, nhưng biểu lộ có chút hèn mọn, bỉ ổi, co rụt đầu quan sát bốn phía.

Đứng sau hắn là một nam hài nho nhã, dáng vẻ chỉ có bảy, tám tuổi. Đứa nhỏ kéo y phục của người thanh niên kia, tò mò hỏi:

- Tiểu Bạch thúc thúc, tại sao ngươi phải chạy vậy? Dì Sư Sư có đáng sợ như vậy sao? Ngươi có phải đánh không lại dì ấy không? Chi bằng ta kêu cha ra tay, cha lợi hại lắm, đại ma đầu Hình Đế cũng đánh không lại hắn đâu!

- Cái rắm ấy!

Thanh niên mở to hai mắt nói:

- Ta mà sợ Kỳ Sư Sư? Lục Tiểu Bạch ta chính là người đứng thứ hai trong thiên hạ, ngoại trừ cha ngươi ta đánh không lại ra, ai cũng không phải đối thủ của ta. Ta nói với nhóc điều này nhé, Bạch thúc thúc của nhóc ấy mà, muốn tìm một mỹ nữ nhân tộc, Kỳ Sư Sư mặc dù xinh đẹp, nhưng nàng ta là thú, nàng ta là một con hồ ly, ta không thể nào lấy một con hồ ly được. Ta không phải đánh không lại nàng ta, chỉ là sợ nàng ta cứ dây dưa với ta thôi. Lục Già, nhóc nghe rõ cho ta, sau này ngươi trưởng thành rồi, cũng không thể lấy tiên thú yêu thú, biết chưa?

- Ồ!

Đứa nhỏ có cái hiểu có cái không khẽ gật đầu, sau đó xoay chuyển tròng mắt đen láy xinh đẹp mấy vòng, nói:

- Tiểu Bạch thúc thúc, nếu chúng ta đã ra ngoài rồi, vậy chúng ta đi chơi đi. Bình thường mẫu thân cũng không cho phép ta chạy loạn. Thiên Việt Giới chơi không vui, ta muốn đi tới Đấu Thiên Giới, chúng ta đi tới đại địa Thần Châu Bắc Mạc kia, đi tới bộ lạc Địch Long kia đi. Ta nghe mẫu thân nói, nàng và cha cùng lớn lên ở đó, cũng nhặt được Tiểu Bạch thúc thúc ở đó về, ta muốn tới đó chơi.

- Cái gì gọi là nhặt về?

Tiểu Bạch trợn trắng mắt nói:

- Ta là chủ động theo cha của nhóc, ta khi đó mặc dù vừa mới được sinh ra, nhưng ta liếc mắt nhìn thấu được lão đại bất phàm. Đương nhiên... Bạch thúc thúc của nhóc chính là Thôn Thiên Thú, cũng vô cùng lợi hại, cha nhóc khi đó cũng rất yếu, nếu như không có ta, cha nhóc đã sớm chết tám trăm lần rồi...

- Đừng nói nữa, Tiểu Bạch thúc thúc!

Lục Già kéo y phục của Tiểu Bạch, nói:

- Nhanh chóng dẫn ta đi tới Đấu Thiên Giới chơi một chút đi.

- Muốn đi cũng được!

Tiểu Bạch xoa cằm, nói:

- Khi về nhóc nói phải nói với Lộ Nhi tỷ tỷ của nhóc, bảo nàng gả cho ta, thế nào?

- Tiểu Bạch thúc thúc, thúc không biết xấu hổ sao?

Lục Già thở phì phò nói:

- Ngươi là thúc thúc của ta, đó là tỷ tỷ của ta, Lộ Nhi tỷ tỷ sao có thể gả cho ngươi được? Đến lúc đó ta phải gọi nàng là tỷ tỷ, hay là gọi nàng là thẩm thẩm đây? Hơn nữa dì Sư Sư đối tốt với thúc như vậy, thúc cưới Lộ Nhi tỷ tỷ, vậy dì Sư Sư sẽ thương tâm lắm. Chi bằng... hai người cưới đi? Nhưng nói như vậy, Lộ Nhi tỷ tỷ nên gọi dì Sư Sư là gì đây?

- Nhóc nói cũng có lý, quả thật có hơi loạn nhỉ?

Tiểu Bạch nắm tóc, có chút bực bội khua tay, nói:

- Thôi vậy, thôi vậy, nữ nhân thật phiền phức, ta không muốn ai cả. Đi, đi thôi, dẫn nhóc tới Đấu Thiên Giới chơi!

Vút!

Hai bóng dáng lóe lên trên khoảng trời, biến thành hai chấm đen, nhanh chóng biến mất trên bầu trời phương xa.

...