Sau khi Viêm Hậu đáp lại một câu, sắc mặt cũng lộ vẻ rối rắm. Nàng vẫn đang sử dụng Thế Giới Chi Lực trong cơ thể để chữa lành vết thương, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Hình Đế, đừng nói là khi Viêm Hậu bị thương, cho dù nàng đang trong thời khắc khỏe nhất, ngoại trừ Tiểu Bạch và Tử Hề ra nàng đều không sợ.
Hắn có Chủ Tể Chi Lực, bản thân chính là thiên hạ vô địch. Tuy nhiên, Chủ Tể Chi Lực không nhiều, hắn sẽ không lãng phí, cho nên hắn dùng kế giết chết Ngưu Đế, Lệ Đế, sau đó lại dẫn rắn ra khỏi hang, mượn tay Vô Nhai Tử để tiêu diệt Gia La. Hắn cũng mượn tay Tiểu Bạch để làm Diệu Đế trọng thương.
Trận đấu hôm nay là một trận đấu rất hoàn hảo, tất cả các mục tiêu của hắn đều đã đạt được. Bây giờ chỉ còn thiếu một mình Viêm Hậu, chỉ cần Viêm Hậu thần phục hắn, giết Tiểu Bạch và Tử Hề, thì hắn có thể yên tâm ngủ ngon rồi.
Viêm Hậu nói phải suy nghĩ, nhưng Hình Đế không quan tâm, bởi vì hắn không cảm thấy bây giờ còn có bất kỳ lực lượng nào có thể thay đổi cục diện này. Viêm Hậu đã bị thương, hắn cũng đã truyền một luồng pháp lực vào trong người Viêm Hậu, Viêm Hậu không thể trốn thoát, còn Tiểu Bạch và Tử Hề bị thương thành như thế, không tới mấy vạn năm cũng đừng mong hồi phục được chiến lực chủ thần.
Hình Đế suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Được, ta cho ngươi một canh giờ. Sau một canh giờ, đừng trách bổn tọa vô tình!
- Được!
Viêm Hậu gật đầu, rồi từ từ bay đi mấy nghìn dặm, khoanh chân ngồi trên hư không phế thạch để trị thương. Hình Đế cũng chẳng bận tâm, đến đứng bên trên hư không phế thạch ở bên cạnh và nhắm mắt chờ đợi, một canh giờ đối với hắn là quá ngắn, Viêm Hậu trị thương cũng chẳng có ý nghĩa gì, một khi chủ thần mệnh cách nứt ra, muốn hồi phục thì phải tốn thời gian rất lâu.
Trong trận đại chiến Chủ Thần lần trước, hắn cũng bị thương giống như Tiểu Bạch, hắn phải mất ba mươi vạn năm để hồi phục hoàn toàn.
Bên trong bắt đầu yên tĩnh, nhưng bên ngoài thì náo loạn vô cùng. Cái chết của Vô Nhai Tử đã khiến thiên địa xảy ra dị tượng, sau đó cái chết của Diệu Đế lại tạo ra thiên địa dị tượng khác. Liên tiếp có Chủ Thần chết đi khiến những Đại Viên Mãn kia không khỏi run lên, Tiên Vực hay bát đại tinh vực và các đại giới diện càng thêm kinh hãi, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Sau nửa canh giờ, một bóng người lóe lên trong hư không ở Lục Trọng Thiên, đó chính là Lục Ly. Lục Ly cũng không biết tại sao, lần trước sau khi liên lạc với Viêm Hậu, hắn luôn có thể cảm giác được tình hình của nàng, hắn nhắm kỹ về hướng Viêm Hậu đang ở rồi bay nhanh về hướng đó, chỉ mất thời gian hai nén hương, hắn đã tới nơi này.
- Hửm?
Hình Đế mở mắt ra, Viêm Hậu cũng mở mắt, trong mắt tràn đầy mong đợi và phấn khích. Lục Ly thật sự đến đây trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao? Chẳng lẽ, Lục Ly thật sự trở thành Chủ Thần rồi? Ánh mắt lạnh lùng của Hình Đế liếc qua, ngay lập tức nhận ra Lục Ly. Trước đây hắn đã đọc rất nhiều tài liệu, đương nhiên cũng từng thấy qua chân dung của Lục Ly.
Hình Đế không quan tâm, bởi vì Lục Ly không phải Chủ Thần, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, một con kiến bay tới thì có gì hay ho mà xem? Đằng này, Lục Ly đã sớm khống chế được tốc độ, chỉ bay với tốc độ của Đại Viên Mãn, dễ dàng đi đến bên cạnh Viêm Hậu, hắn đứng phía trước Viêm Hậu mới như trút được gánh nặng.
- Lục Ly!
Viêm Hậu đứng lên, cầu chứng truyền âm:
- Ngươi từ Thất Trọng Thiên đến đây sao?
Lục Ly nói qua truyền âm:
- Đúng!
- Vất vả cho đại nhân rồi, Tiểu Bạch và Tử Hề có sao không?
Sau khi Viêm Hậu nhìn qua Viêm Hậu giới một lượt, nàng truyền âm hỏi.
- Chưa chết, nhưng đã bị thương nặng, phải mất mấy vạn năm mới có thể hồi phục chiến lực của Chủ Thần.
Ý tứ của Viêm Hậu rất rõ ràng, không cần Tiểu Bạch và Tử Hề giúp đỡ nữa, Lục Ly trên mặt nở nụ cười, lần này không có truyền âm, trực tiếp nói:
- Không sao là được, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta, ngươi đứng một bên xem, chú ý bảo vệ mình!
- Lục Ly đừng lỗ mãng!
Viêm Hậu kéo Lục Ly lại, Tiểu Bạch trước đây cũng ngông cuồng như thế, kết quả xém chút bị giết chết trong một lần đánh giáp mặt. Lục Ly không phải là Chủ Thần, hơn nữa, Hình Đế có Chủ Tể Chi Lực thần bí, một võ giả bình thường như Lục Ly có thể đánh bại Hình Đế sao?
- Ta sẽ không lỗ mãng!
Lục Ly nghiêm túc gật đầu, sau đó kiên định nói:
- Viêm Hậu, hãy tin ta, ta sẽ không tự tìm cái chết!
Sau khi Viêm Hậu nhìn vào mắt Lục Ly, trái tim nàng đột nhiên lắng xuống một cách khó hiểu, Lục Ly từ từ quay người lại, rồi bay về phía Hình Đế.
Hình Đế không nhìn hắn, đứng chắp tay sau lưng, khí thế đó không phải là giả, quả nhiên có phong thái nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Viêm Hậu và Hình Đế cách xa hàng nghìn dặm, Lục Ly chẳng nói một lời, lập tức bay về phía Hình Đế, hắn không có lỗ mãng mà đi tấn công trực diện, cũng không nói nhảm mà áp sát hết cỡ, đợi Hình Đế tấn công. Hắn muốn xem liệu Hình Đế có thể phá vỡ lớp phòng ngự của hắn không?
- Hừ!
Khi Lục Ly tới gần ba nghìn dặm, Hình Đế hiển nhiên có chút không vui, giống như một con ruồi bay vo ve quanh người, hắn đưa mắt nhìn Viêm Hậu, lại thấy trong mắt Viêm Hậu tràn đầy căng thẳng cùng chờ mong? Hắn cười khẩy một tiếng, giơ tay tung ra một cỗ uy áp thiên địa áp chế cực mạnh, sau đó búng ngón tay, một luồng Thế Giới Chi Lực hóa thành chỉ phong bay thẳng về phía Lục Ly.
Hai mắt Lục Ly sáng lên, uy áp thiên địa đối với hắn vô hiệu, công kích của Hình Đế dường như quá chậm so với hắn, hắn không tránh né, mà đứng im chịu một đòn đó.
Viêm Hậu thấy Lục Ly không nhúc nhích, tưởng hắn không thể cử động được, nàng đang định giúp Lục Ly thì truyền âm vang lên:
- Đại nhân, đừng cử động, lùi lại phía sau một chút, tự bảo vệ cho mình!
Vù!
Chỉ phong đã đánh trúng Lục Ly, nếu là một Đại Viên Mãn bình thường, sợ là cơ thể của hắn đã bị chia năm xẻ bảy mà chết rồi. Nhưng mà, thân thể Lục Ly cũng không có run lên, hắn chỉ cảm giác chỉ phong đó như một giọt nước tự va vào một khối đá mà thôi.