Vô Nhai Tử cầu cứu nhưng Hình Đế không quản, trái lại càng công kích Viêm Hậu mạnh mẽ hơn. Hắn đánh ra một luồng sáng về phía Tử Hề, đồng thời truyền âm cho Diệu Đế:
- Công kích bản thể tiên thú, mau lên!
Hình Đế chủ động ngăn cản Viêm Hậu cùng Tử Hề, Diệu Đế không còn lựa chọn nào khác, cũng không biết cứu Vô Nhai Tử thế nào, chỉ đành phóng người đi, trong tay xuất hiện trường thương, bề mặt có phủ Thế Giới Chi Lực sáng lấp lánh, mạnh mẽ đâm về phía bản thể của Tiểu Bạch.
- Đâm chết ngươi!
Một thương này vô cùng uy lực, trường thương xẹt qua không gian đổ nát, trên mũi trường thương không chỉ có ánh sáng Thế Giới Chi Lực mà còn có thêm một luồng uy năng không tên, khủng bố vô cùng.
Tiểu Bạch cảm nhận được uy lực của trường thương này, trong mắt hắn hiện lên vẻ đấu tranh. Hắn hiện giờ vẫn có cơ hội né tránh, có điều một khi né tránh sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, sẽ không giết được Vô Nhai Tử. Còn nếu không né tránh thì rất có khả năng sẽ bị Diệu Đế giết chết.
- Liều mạng!
Tiểu Bạch trở nên ngoan cường, bên ngoài cơ thể xuất hiện Đông Vương Tháp, cấp tốc phóng về phía Diệu Đế. Hắn biết dựa vào Đông Vương Tháp không có khả năng chặn được một thương này. Hắn chỉ muốn tiêu hao đôi chút uy lực, còn chân chính đỡ một thương này là thân thể mạnh mẽ đã được Thế Giới Chi Lực cải tạo.
- Tiểu Bạch, cẩn thận!
Viêm Hậu hét lên, vô số hỏa vân bay về phía Diệu Đế. Diệu Đế lúc này không thể quản nhiều, dù liều mạng bị thương cũng phải giết được Tiểu Bạch. Trên hư không Vô Nhai Tử bị hư ảnh hút vào, hắn cảm nhận được một luồng uy năng kinh khủng đang nghiền ép mình, Vô Nhai Tử tuyệt vọng hét lên một tiếng.
- Không!!
Hắn gào được một giây rồi im bặt, cơ thể hắn đã bị uy năng cường đại cắn giết, sau đó Chủ Thần mệnh cách cũng bị vỡ vụn.
Bốn phương tám hướng xuất hiện cảnh tượng kỳ dị, lão thiên khóc thương cho Vô Nhai Tử.
Rầm!
Trường thương đâm trúng Đông Vương Tháp, chí bảo này được Đông Cảnh Chi Vương mất hơn mười vạn năm tế luyện mà thành, trong nháy mắt bị trường thương ép thành bột mịn, trường thương mạnh mẽ đâm thẳng vào người Tiểu Bạch.
Không bất ngờ, trường thương đâm vào trong cơ thể Tiểu Bạch, thân thể hắn nổ tung, một viên tinh thể đủ màu sắc bị đánh bay, bề mặt xuất hiện vết nứt như mạng nhện.
- Tiểu Bạch!
Viêm Hậu kinh hãi tái nhợt mặt, Tiểu Bạch là huynh đệ của Lục Ly, thậm chí còn quan trọng hơn mệnh của Lục Ly. Tiểu Bạch cũng là do nàng chủ động thả ra, nàng vô cùng áy náy, Chủ Thần mệnh cách của hắn đã nứt thành vậy, hắn còn có thể sống sao?
- Chết!
Nàng nổi giận, từng luồng nguyên hỏa nhập vào trong hỏa vân, hóa thành một biển lửa bao phủ lấy Diệu Đế. Diệu Đế vừa phóng thích một chiêu công kích mạnh nhất, bản thân vừa nãy còn bị hỏa vân đả thương, không né tránh được, hắn gào thét:
- Hình Đế!
Hình Đế không quan tâm đến tình hình bên này, trái lại thừa dịp Viêm Hậu xuất toàn lực công kích Diệu Đế, hóa thành một vệt sáng xông đến chỗ Tử Hề.
Thực lực Tử Hề tương đối kém, trông thấy cặp mắt lạnh lẽo kia của Hình Đế, trong lòng nàng hoảng sợ, chỉ có thể liều mạng triệu tập Thế Giới Chi Lực cùng hồn lực, phóng thích ra công kích mạnh nhất, đồng thời trên người xuất hiện lá chắn Thế Giới Chi Lực bảo vệ toàn thân.
- A!
Tiếng gào thét của Diệu Đế vang vọng, khắp người dấy lên ngọn lửa hừng hực, ngọn lửa kia không chỉ thiêu đốt bên ngoài mà còn đốt bên trong, khiến cơ thể hắn biến thành than đen. Bản thân hắn miễn cưỡng có thể ngăn cản ngọn lửa này, có điều vừa nãy bị thương, hiện giờ Viêm Hậu lại toàn lực công kích, đương nhiên khó chống đỡ.
Rầm!
Bên này Thiên Dạ Tử Hề bị Hình Đế đánh bay ra ngoài, lá chắn Thế Giới Chi Lực bị nổ tung, cơ thể cũng nổ tung, có điều Chủ Thần mệnh cách chưa bị nát, vào thời khắc mấu chốt linh hồn đã trốn vào trong Chủ Thần mệnh cách. Chủ Thần mệnh cách của nàng cũng giống với Tiểu Bạch, vết nứt chạy dài như mạng nhện.
- A!
Thân thể Diệu Đế bị hủy diệt, Chủ Thần mệnh cách nứt vô cùng sâu, có vẻ đã bị thương không hề nhẹ. Nếu bình thường muốn khôi phục toàn bộ sức chiến đấu thì cũng giống như Hình Đế lúc trước, mất phỏng chừng mấy chục vạn năm.
Sáu Chủ Thần, trong thời gian ngắn như vậy đã chết một, trọng thương ba, chỉ dư lại Viêm Hậu cùng Hình Đế vẫn còn có thể chiến đấu, những người khác đều đã mất hết sức chiến đấu.
Viêm Hậu cùng Hình Đế không công kích lẫn nhau, cơ thể Viêm Hậu lóe lên, thu Chủ Thần mệnh cách của Tử Hề vào trong Viêm Hậu Giới, để Đại Viên Mãn trong đó ôn dưỡng bằng nguyên lực là có thể bảo đảm Tử Hề không chết.
Nàng liếc về phía Hình Đế, phát hiện Hình Đế thu Chủ Thần mệnh cách của Diệu Đế, nàng vội vàng lóe thân, thu Chủ Thần mệnh cách của Tiểu Bạch lại. Khi đưa được Chủ Thần mệnh cách của Tiểu Bạch vào Viêm Hậu Giới, Viêm Hậu như trút được gánh nặng, chỉ cần nghĩ được cách mang Viêm Hậu Giới đi thì Tử Hề cùng Tiểu Bạch sẽ được an toàn.
Có điều với tình hình hiện giờ có thể đi sao?
Hình Đế bị thương không nặng, hơn nữa dường như vừa nãy còn bảo lưu thực lực, không biết có ra tay nặng với nàng không? Nàng hiện giờ đã bị thương nghiêm trọng như vậy, không biết có còn sống để mang Viêm Hậu Giới đi không?
Nàng hiện giờ quả thật có thể mang Viêm Hậu Giới vào Tu Di Giới Không, nhưng nếu nàng chết thì Hình Đế sao có thể lưu lại hậu hoạn là Tử Hề cùng Tiểu Bạch?
Viêm Hậu đang suy nghĩ thì Hình Đế đã cười phá lên:
- Sao nào? Viêm Hậu, không phải ngươi đang nghĩ cách bảo vệ hai Chủ Thần này chứ?
Hình Đế không động thủ, Viêm Hậu đương nhiên không ngu ngốc mà chủ động công kích, nàng lau máu tươi bên khóe miệng, âm thầm khôi phục thương thế, đáp lại.
- Hình Đế, nếu ép ta thì ta và ngươi đồng quy vu tận!
- Ha ha ha!
Hình Đế cười phá lên, máu tươi trên khóe miệng đã sớm được lau sạch, trên người tuy rằng có máu nhưng không ảnh hưởng đến phong thái của hắn, hắn cười lớn vài tiếng đáp lại.
- Viêm Hậu, đừng cố gắng. Từ đầu đến cuối ta chưa từng ra tay toàn lực, bằng không ngươi tưởng rằng bản thân có thể sống sao? Nếu ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay. Sở dĩ không muốn giết ngươi, ngươi nên biết nguyên nhân!