Trên thực tế!
Việc này không chỉ có Đãi Đế ngờ vực, đám người Viêm Hậu cũng thật ngờ vực. Ba người các nàng liên thủ đánh chết Mẫu Đế, đột nhiên được tin tức một mình Đãi Đế đến đây. Các nàng vốn hoài nghi có trá, lập tức an bài nội tuyến của Thanh Hồ, nhưng không có tin tức truyền đến, nói rõ Hình Đế không hành động, điều này làm các nàng quyết định mạo hiểm một lần.
Sau đó, các nàng khai chiến không bao lâu, Tinh Hoàng lại đưa tin bọn người Hình Đế rời khỏi Thanh Hồ, điều này khiến đám người Viêm Hậu chấn động. Hình Đế đến đây cần thời gian, thời gian này đủ bọn họ đánh chết Đãi Đế.
Các nàng cũng thật kinh nghi, lúc trước các nàng thấy Mẫu Đế phóng thích thần thông, cầu viện Hình Đế. Vì sao sau khi Hình Đế nhận được tin tức, không lập tức đến cứu viện, ngược lại phái một Đãi Đế đến đây? Đây không phải chủ động phái Đãi Đế vào chỗ chết sao?
Còn có lúc trước phái một mình Mẫu Đế đến đây, đây vốn cũng là một quyết định không anh minh. Nếu lúc trước phái Mẫu Đế và Đãi Đế cùng đến, ba người các nàng muốn đánh chết hai Chủ Thần có hơi khó khăn. Đừng nói giết chết hai người, giết chết một người cũng rất khó. Hai Chủ Thần có thể dễ dàng kéo dài thời gian, chờ Hình Đế đến cứu viện.
Viêm Hậu cảm giác, Hình Đế hình như là cố ý? Cố ý phái hạ thủ đến để nàng giết?
Viêm Hậu cũng không rõ, Già La và Tử Hề lại càng không rõ, dù sao cũng không quản nhiều như vậy, trước giết chết Đãi Đế rồi nói sau. Nếu trong bốn Chủ Thần diệt sát đi hai, ba đánh hai, cơ hội thắng lợi của các nàng sẽ lớn hơn nhiều.
Thấy được hy vọng thắng lợi, các nàng công kích càng thêm hung mãnh, hoàn toàn là công kích không muốn sống, Già La và Tử Hề cũng như thế. Lúc trước các nàng vây công Mẫu Đế bị thương, hiện tại cũng không để ý nữa, liều mạng công kích.
Không trung phía Tiên Vực đã an tĩnh trở lại, mưa đá vũ tuyết đều ngừng, mây đen tán đi, lôi đình biến mất, không trung trong xanh, chân trời còn hiện ra cầu vồng, đẹp không sao tả xiết. Nhưng tâm tình của võ giả Tiên Vực đều không tốt lên chút nào, nội tâm đều bất an.
Từng lời đồn đãi truyền ra, nói là có Chủ Thần ngã xuống, tin tức này cũng được vô số võ giả tán thành, nếu không phải Chủ Thần ngã xuống, không có khả năng xuất hiện dị tượng thiên địa khiến người ta sợ hãi như bây giờ. Thiên địa dị tượng lúc trước cũng có rất nhiều võ giả hoài nghi là có Chủ Thần sinh ra, Chủ Thần sinh ra mới không bao lâu, làm sao lại có Chủ Thần ngã xuống?
Tóm lại, mặc kệ là tình huống gì, đối với võ giả cấp thấp không hẳn không phải chuyện tốt. Giới diện ngoài Tứ Trọng Thiên đã sụp đổ, đừng có mà ngay cả Tam Trọng Thiên, Nhị Trọng Thiên cũng sụp đổ, đến lúc đó không biết có bao nhiêu sinh linh chết đi.
Thời gian rất nhanh trôi qua, không trung đột nhiên vang lên sấm sét, sau đó mây đen nháy mắt tràn ngập cả không trung, nào là tia chớp, nào là tiếng sấm, mây đen cuồn cuộn, sau đó mưa tầm tã, mưa đá lộp bộp, bông tuyết bay lả tả. Một hơi thở quỷ dị tràn ngập vô số giới diện, lão thiên gia giống như đang khóc.
Rắc!
Cảnh Vương Trung Cảnh ngồi trong đại điện, hắn cảm ứng tình huống bên ngoài, tay dùng lực, tay vịn bên cạnh bạo liệt. Hắn bay ra ngoài, thần tình kinh hãi, đứng bên ngoài nhìn không trung. Trong mắt hắn đều là kinh sợ và khó tin, cả người đều run run.
Vù!
Tuyết Nhi rất nhanh bay tới, đứng ở phía sau Cảnh Vương Trung Cảnh. Nàng nhìn thấy sắc mặt của Cảnh Vương Trung Cảnh, nét mặt trở nên tái nhợt, nàng hỏi:
- Lão tổ, chẳng lẽ là... Đãi Đế ngã xuống rồi?
Môi Cảnh Vương Trung Cảnh giật giật, hơn nửa ngày mới nói:
- Đại Đế là hai ngày rưỡi trước xuất phát, Hình Đế mới xuất phát nửa ngày, nói rõ chiến thuyền cách nơi này không gần. Nửa ngày mà bọn Hình Đế vẫn chưa đuổi qua, khả năng Đãi Đế ngã xuống phi thường lớn.
Hình Đế chỉ để lại một câu “Đãi Đế gặp nguy hiểm”, những lời này gián tiếp chứng thật, Đãi Đế có thể gặp nạn rồi.
Điều này khiến nội tâm Cảnh Vương Trung Cảnh càng thêm trầm trọng, hắn có chút nghĩ không thông. Năm đó Hình Đế cơ trí cỡ nào, tính toán không chút bỏ sót, hai lần đại chiến Chủ Thần lúc trước gần như một tay Hình Đế chủ đạo. Năm đó nhiều Chủ Thần như vậy, đều bị Hình Đế hại chết, hiện tại Hình Đế sao có thể phạm sai lầm rõ ràng như thế, để thủ hạ của mình bị Viêm Hậu giết?
Không hiểu nổi!
Cảnh Vương Trung Cảnh thật nghĩ không thông, hắn đi theo Hình Đế nhiều năm rồi, cũng không rõ ràng đây là an bài cố ý của Hình Đế hay là sự cố ngoài ý muốn. Nếu là sắp xếp có chủ ý, Hình Đế giống như tự chặt đứt hai cánh tay, có chỗ tốt gì với hắn?
Đãi Đế đã chết!
Hình Đế và Diệu Đế đang cấp tốc bay vào khoảng không tu di, thân mình chợt ngừng lại, bọn họ đều cảm ứng được, thần sắc trong mắt Diệu Đế lộ ra đầu tiên không phải bi thương mà là kinh nghi. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hình Đế, hoài nghi không khống chế được trào dâng trong lòng.
Nếu Mẫu Đế chết có thể là ngoài ý muốn, Đãi Đế chết không thể không khiến hắn hoài nghi, nhất là Mẫu Đế còn có truyền tin trở về.
Trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, hắn phi thường hoài nghi có phải Hình Đế cấu kết với Viêm Hậu không? Nếu không hai Chủ Thần sao dễ dàng ngã xuống như vậy? Đó là hai Chủ Thần, không phải võ giả bình thường, không phải Thánh Hoàng, cũng không phải đại viên mãn. Đừng nói hiện tại, cho dù trước kia một Chủ Thần ngã xuống, đó cũng là một chuyện lớn kinh thiên động địa. Hiện tại mới vài ngày đã có hai Chủ Thần ngã xuống.
Trên người Hình Đế cuồn cuộn sát khí, hắn nổi giận gầm lên:
- Viêm Hậu, bổn tọa phải giết ngươi, phải giết ngươi! Đi, lão Diệu!
Hắn nói xong, muốn bay về trước, nhưng Diệu Đế lại bất động, Hình Đế quay đầu nhìn hắn, nói:
- Lão Diệu, làm sao vậy?
- Hình Đế, không cần gấp gáp!
Diệu Đế nghĩ nghĩ, nói:
- Việc này ta sợ có trá, Mẫu Đế và Đãi Đế dễ dàng chết như vậy, ta hoài nghi khẳng định có quỷ, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, không cần mạo hiểm.
- Sợ cái gì?