- Xem ra Đại Đạo Chi Ngân không thể bố trí ở nơi khác, chỉ có thể bố trí trên thế giới? Pháp giới kỳ thật ở trong thần đan, ba nghìn Đại Đạo Chi Ngân chống đỡ nổi một thế giới, cũng chính là chống đỡ cả pháp giới. Pháp giới của ta ở trong thần đan, chính là nhờ ba nghìn Đại Đạo Chi Ngân này được khắc trong thần đan.
- Hủy diệt ba nghìn Đại Đạo Chi Ngân này, thần đan sẽ lập tức hủy diệt, cả pháp giới cũng sẽ lập tức sụp đổ!
- Ừm... nếu ta muốn chết, vậy hủy diệt ba nghìn Đại Đạo Chi Ngân này, để cả pháp giới sụp đổ, không lưu trữ lại gì. Trở về cát bụi, vốn đến từ thế giới này, vậy trở về thế giới này đi...
Trong đầu Lục Ly rất nhanh hiện lên rất nhiều ý niệm, lần này nội tâm hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí muốn hủy diệt cả pháp giới.
Linh hồn của hắn không ra được, ở pháp giới không thể ngưng tạo thân thể lần nữa, vậy chỉ có thể chờ chết. Thân mình hắn sắp hỏng mất, tinh thần hắn sắp điên rồi, tự nhiên có ý niệm tiêu cực, muốn cả pháp giới này chôn cùng với hắn, trở về thiên nhiên...
- Hủy diệt?
Nghĩ đến đây, nội tâm Lục Ly đột nhiên ngẩn ra, hắn nhớ tới bức họa, đó là hình ảnh trong thư phòng của Băng Hậu Cung.
Hắn nhớ tới bàn tay to lớn kia, đột nhiên vỗ xuống, sau đó thế giới kia sụp đổ, vô số sinh linh chết đi. Sau đó cả thế giới biến thành hỗn độn, lại dựng thế giới mới trong hỗn độn. Sau đó thế giới sinh ra sinh linh, sinh linh không ngừng sản sinh tiến hóa, xuất hiện võ giả, thậm chí xuất hiện quốc gia, xuất hiện cường giả, cuối cùng lại bị giết.
Vòng đi vòng lại, không ngừng luân hồi!
- Hủy diệt, sống lại, quật dậy, phồn vinh, sau đó tiếp tục hủy diệt...
Trong linh hồn của Lục Ly, rung động ngày càng lợi hại, lúc trước, trong đầu hắn không tìm hiểu được gì, lúc này chợt cảm thấy có sợi dây gì nối thông với nhau.
Ngàn thủ vạn tự cuối cùng liên kết với nhau, trong đầu hắn không có ý niệm gì, chỉ còn lại bốn chữ to.
Hủy diệt, sống lại!
Hủy diệt, sống lại!
Một ý niệm điên cuồng chuyển động trong đầu Lục Ly, giống như ngọn lửa cháy lan tỏa ra.
Lục Ly mấy trăm năm chuyển động xung quanh, tìm kiếm xung quanh, tìm hiểu xung quanh, trong đầu hắn, ngàn thủ vạn tự chỉ hóa thành bốn chữ. Hắn giống như biến thành một kẻ điên, trong đầu không ngừng quanh quẩn bốn chữ này... hủy diệt, sống lại.
Thần niệm hắn quét về phía thần dịch bên ngoài, lại quét qua thần đan, cuối cùng quét về phía pháp giới. Hắn cảm giác tinh thần hơi hoảng hốt, nếu pháp giới của hắn bị hủy diệt, có thể nào sống lại giống hình ảnh trong Băng Hậu Cung không? Thần dịch bên ngoài thật ra rất giống hỗn độn.
Có lẽ thật sự sẽ sống lại, cũng hoặc là hoàn toàn hủy diệt.
- Hủy diệt, hủy diệt, hủy diệt!
Ý niệm điên cuồng càng ngày càng mãnh liệt trong đầu, giống như trủy triều vọt đến từng tầng. Nhiều năm như vậy, tinh thần hắn khẩn trương cao độ, áp lực đã căng thẳng đến cực hạn. Hiện tại cảm giác phải có nơi phát tiết, hoặc là sống lại, hoặc là hoàn toàn hủy diệt.
Hắn buộc mình tỉnh táo lại, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều ý niệm, một vài bức ảnh hiện lên, còn có chuyện tình từ nhỏ đến lớn hắn từng trải qua, còn có một đám thê thiếp, phụ mẫu, tộc nhân Lục gia, bạn bè, thủ hạ...
Từng gương mặt hiện ra, từng bức tranh, từng sự kiện, cuối cùng tất cả đều biến mất, trong đầu Lục Ly trở nên trống rỗng.
Lúc này tất cả áp lực trong đầu hắn biến mất, tất cả chấp niệm biến mất, tất cả lo lắng biến mất, hết thảy đều biến thành trống không.
Đúng vậy, hắn đã quyết định!
Nếu đã quyết định, vậy không còn cần nói nhiều gì. Không điên thì làm sao sống sót, trọng sinh sau hủy diệt, hoàn toàn nói tạm biệt với thế giới này.
Thánh Hồn Châu bắt đầu khởi động, hồn lực dung hợp lực vạn vật, bay đến Đại Đạo Chi Ngân khắc trên thần đan. Hắn phá hủy từng dòng Đại Đạo Chi Ngân, hắn muốn phá hủy pháp giới. Hắn phải không phá không lập, phải phá trước lập sau.
Những Đại Đạo Chi Ngân này đều do khắc lên, nên hiện tại hắn hủy diệt thật dễ dàng. Rất nhanh dòng Đại Đạo Chi Ngân đầu tiên biến mất, Lục Ly cảm ứng thử, phát hiện quả nhiên không ngoài dự liệu. Pháp giới của hắn chấn động kịch liệt, không gian đang dao động kịch liệt, giống như cả thế giới sắp sụp đổ.
Dòng thứ hai, dòng thứ ba, dòng thứ năm!
Các loại năng lượng trong pháp giới xao động lên, vung vẫy khắp thế giới, hàn khí bay ngược lại, bông tuyết bay tán loạn, nguyên lực hóa thành loạn lưu gào thét, không gian xuất hiện vết rách, dường như đến tận thế.
Dòng thứ mười, dòng thứ hai mươi, dòng thứ năm mươi!
Cả pháp giới bắt đầu xuất hiện sụp đổ, từng vùng không gian lớn liên tục sụp đổ, một đám hắc động không gian thật lớn xuất hiện, vết rách không gian trải rộng khắp nơi, thế giới đến cực hạn sụp đổ.
Lục Ly ngừng một chút, linh hồn hắn bay ra khỏi Thánh Hồn Châu. Lục vạn vật bao vây linh hồn hắn, linh hồn hắn thật an bình, không mừng không bi, bình tĩnh lạ thường, giống như một thần linh lạnh lùng nhìn phàm nhân giới sụp đổ.
- Hủy diệt đi!
Linh hồn hắn hét lên, sau đó đồng thời phá hủy mười dòng Đại Đạo Chi Ngân, lần này pháp giới rốt cuộc chịu không nổi, trực tiếp sụp đổ.
Trong nháy mắt pháp giới sụp đổ, thần đan cũng không chịu nổi, nháy mắt bị tan rã, linh hồn của Lục Ly cũng bị thần dịch màu trắng cắn nuốt...
Lục Ly cảm giác linh hồn tối sầm lại, sau đó mất đi tri giác. Đầu óc hắn vẫn bình tĩnh như trước, chỉ còn lại bốn chữ to... hủy diệt, sống lại.
Chuyện tình vô cùng thần kỳ đã xảy ra!
Trong một khắc ý thức của Lục Ly biến mất, cả đầm nước bắt đầu khởi động, chất lỏng màu trắng bắt đầu ngưng tụ, bắt đầu co rút lại. Chất lỏng màu trắng càng ngày càng ít, chỉ hơn mười hơi thở, đã biến thành quả cầu cỡ ngón tay cái, giống như thật sự biến thành kén tằm. Quả cầu này trôi nổi giữa không trung, chậm rãi chuyển động, tốc độ rất chậm, nhưng vẫn luôn chuyển động.
Nếu ý thức Lục Ly không tiêu tán, khi tỉnh lại, hắn khẳng định sẽ phát hiện cảnh tượng đáng kinh ngạc này... Trong quả cầu màu trắng kia, không ngừng có thiểm điện xuất hiện. Tia chớp rất nhanh bổ quả cầu làm đôi, một mảnh chia lìa lên trên, một mảnh chậm rãi bay xuống dưới...