Con đường Vẫn đại nhân bỏ trốn là phía tây, vua Tây Cảnh, vua Nam Cảnh, Bối Huyền đều đi phía trước, muốn trực tiếp chặn đường.
Nhưng sau nửa tháng, Vẫn đại nhân lại bị phát hiện, lẩn trốn phía Bắc Cảnh, một đại viên mãn muốn lẩn trốn, đuổi giết khẳng định thật phiền phức. Dù sao thám báo bình thường căn bản không phát hiện được hắn. Đại viên mãn nhiều như vậy, địa bàn rộng lớn như vậy, làm sao tìm kiếm?
Lại qua nửa tháng, hai đại viên mãn Bắc Cảnh rốt cục đuổi kịp Vẫn đại nhân. Đáng tiếc hai người này căn bản không phải đối thủ của Vẫn đại nhân. Một trận đại chiến bùng nổ, một đại viên mãn bị Vẫn đại nhân đánh chết, một đại viên mãn bị Vẫn đại thương đả thương nặng, Vẫn đại nhân trốn đi.
Bối Huyền và vua Tây Cảnh vua Nam Cảnh lập tức mang theo đại viên mãn đuổi giết. Vẫn đại nhân lại chuyển hướng. Một đường này, hắn đưa một phần võ giả vào bí cảnh. Hiện tại hắn chờ tiến vào Đấu Cảnh, an trí thêm một phần võ giả. Chỉ cần an trí xong, vậy hắn chết cũng không sao cả.
Hắn vốn loạn chuyển xung quanh, còn cố ý lộ ra vài dấu vết, chỉ vì kiềm chế đám đại viên mãn này. Khiến bọn họ không cần truy tung hành tung của Tiểu Bạch, chỉ chú ý tập trung vào hắn. Hiện tại Tiểu Bạch hẳn vẫn an toàn, chờ an trí đám võ giả cuối cùng là được.
Vừa mới tiến vào Đấu Cảnh, phân tán đám võ giả kia, Vẫn đại nhân bị một đại viên mãn theo dõi.
Hắn chạy trốn thật nhanh, nhưng rất nhanh hắn phát hiện, bốn phương tám hướng đầy đại viên mãn, hơn nữa, hắn cảm giác được hơi thở của vua Nam Cảnh.
- Chạy không thoát!
Vẫn đại nhân khẽ thở dài, ánh mắt nhìn sang hướng đông, lẩm bẩm:
- Tiểu Bạch, Vẫn gia gia không thể nhìn thấy ngươi kết hôn, sinh con, con đường kế tiếp ngươi phải tự mình đi. Chủ thần phù hộ, Tiểu Bạch ngàn vạn lần đừng bị phát hiện.
Lục Ly chạy trốn gần hai năm, thân thể hắn không có vấn đề gì, trạng thái linh hồn vẫn có thể chịu nổi, chỉ hơi mệt mỏi, không xảy ra vấn đề lớn.
Hiện tại nguy cơ duy nhất của hắn là tinh thần ở trạng thái đần độn, còn phải tìm cánh cửa kia, một cánh cửa không biết tồn tại hay không.
Trong pháp giới cũng không biết bay ra bao nhiêu phong tuyết, băng tầng bên trong đã dày mấy trượng. Đây cũng không phải một nơi mà là cả pháp giới đều đầy băng tuyết. Trong pháp giới, ngọn lửa đã sớm dập tắt, nguyên lực lại nhiều.
Đáng nhắc tới là trong pháp giới, hàn khí nhiều hơn mấy vạn lần, những hàn khí này ngưng tụ thành hàn vân trôi nổi trên không pháp giới, che thiên cải địa, che đậy nửa không trung.
Nhiệt độ trong pháp giới thấp đến đáng sợ, thậm chí cảm thấy còn thấp hơn thế giới băng tuyết. Hiện tại sợ đại viên mãn bình thường tiến vào đều không chịu nổi. Tiến vào có thể bị đóng băng lại, sau đó thân thể hư hại, bị đông chết.
Loại tình huống này thật quỷ dị, không thể giải thích, nếu Lục Ly thanh tỉnh cũng không biết nguyên nhân gì, chỉ có thể pháp giới cổ quái của hắn để giải thích.
Vốn pháp giới không phải ngưng tạo bình thường, về sau pháp giới xảy ra vài lần dị biến? Có thể hấp thu các loại năng lượng kỳ dị, còn có thể luyện hóa các loại năng lượng này. Về sau hắn còn có thể đi vào, chuyện quái dị như thế, sợ là truyền ra ngoài cũng không ai tin tưởng?
Vù!
Lục Ly tiếp tục bỏ chạy, bên ngoài phong tuyết bay lả tả, vô số phong tuyết bay vào trong pháp giới của hắn, giống như vĩnh viễn không ngừng.
Mười ngày, nửa tháng, một tháng.
Phong tuyết đột nhiên ngừng lại...
Cước bộ Lục Ly ngừng lại, ánh mắt hắn dần trở nên thanh minh. Bởi vì hôm nay hắn đột nhiên phát hiện một cánh cửa, chuẩn xác mà nói là phát hiện một tòa cung điện, hắn đứng trước cung điện.
Hắn mơ hồ lắc đầu, để bản thân thanh tỉnh lại, hắn nghĩ rằng hắn nhìn lầm rồi, đây là ảo giác. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, trước khi mở mắt, hắn phát hiện cung điện vẫn còn, tinh thần hắn nhất thời rung động.
Nhẫn trong tay hắn sáng ngời, lấy ra mấy viên thần đan nuốt vào, sau khi luyện hóa, hắn mới đánh giá cung điện trước mắt.
Đây là một tòa cung điện màu lam, rất xinh đẹp. Không phải quá lớn, bốn phía vách tường khắc đồ văn tinh mỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
- Đây chẳng lẽ là cánh cửa ta phải tìm kiếm sao?
Lục Ly nhìn đại môn cung điện, hắn nhìn vài lần, cũng không do dự gì, bước lên, đẩy cửa cung điện ra. Cửa này dễ dàng bị đẩy ra, Lục Ly nhìn đại điện bên trong, trong đại điện này lại có một tòa pho tượng, giống pho tượng bên ngoài như đúc.
Ách...
Lục Ly cảm ứng thử, phát hiện hàn khí bốn phía đang hội tụ, sau đó nhanh chóng tiến vào bụng pho tượng.
Nội tâm Lục Ly đột nhiên chợt hiểu ra, có lẽ hai tòa pho tượng này là nơi nối tiếp thế giới bên ngoài. Hàn khí trào ra là vì nối tiếp hai pho tượng. Hàn khí nơi này bị hấp thu, sau đó truyền cho pho tượng bên ngoài, cuối cùng trào ra từ trong pho tượng...
- Có thể cảm giác thế giới bên ngoài từ trong pho tượng này?
Trong đầu Lục Ly chợt hiện ra ý niệm này. Hắn cảm giác được thế giới băng tuyết trong pho tượng bên ngoài. Vậy có thể cảm ứng Băng Hậu Cung bên ngoài từ trong pho tượng này? Hắn nghĩ gì làm nấy, thần niệm quét vào trong bụng pho tượng.
Khi tâm niệm hắn lặng lẽ đi vào, dị biến đã xảy ra, tòa pho tượng kia đột nhiên sáng lên, sau đó trong bụng pho tượng xuất hiện một lốc xoáy, một lực hấp dẫn cường đại bao phủ Lục Ly. Lục Ly cũng không có biện pháp tránh đi, chỉ có thể mặc cho lốc xoáy kia hút hắn vào.
Thiên địa xoay chuyển!
Giống như khi tiến vào, thân thể Lục Ly không ngừng xoay tròn, linh hồn hắn vốn cũng rất mệt mỏi, xoay chuyển này khiến hắn thiếu chút nữa hôn mê.
Không biết qua bao lâu, thân thể hắn rơi mạnh xuống đất. Hắn nhìn lướt qua, phát hiện quả nhiên đã trở lại, hắn lại nhớ tới Băng Hậu Cung.
- Không đúng!
Thần tình Lục Ly đột nhiên kinh hãi. Năm đó, khi hắn đi vào, hình như Khôn Ma tiến vào nơi này, hai năm qua rồi, Khôn Ma có ở gần đây không? Thần niệm hắn lập tức quét qua, tùy thời chuẩn bị tiến vào trong pháp giới. Sau khi nhìn quét qua một lần, hắn lại ngạc nhiên phát hiện Khôn Ma không ở trong, không có võ giả nào bên trong, hơi thở sinh linh cũng không còn.
- Sao lại thế này? Đều chạy rồi?