Bây giờ Đông Cảnh chi vương còn sống mà Bối Huyền vẫn dám làm loạn. Đợi khi Đông Cảnh chi vương chết rồi thì sao? Đến lúc đó đoán chừng đại viên mãn truy sát hắn và Tiểu Bạch phải vượt quá mười đầu ngón tay, thậm chí chuyện hắn có Chủ Thần Khi lộ ra, không chừng còn sẽ hấp dẫn mấy tên Cảnh Vương còn lại đi ra truy sát.
Chuyện lần này khiến hắn lần nữa nảy sinh khát vọng vô cùng cường liệt đối với thực lực, trong lòng lần nữa bùng lên chiến ý hừng hực.
- Lĩnh hội!
Lục Ly phấn khởi tinh thần hẳn lên, hắn phải tranh thủ mọi cách lĩnh hội hậu thủ Băng Hậu bố trí ở trong thế giới băng tuyết này, nếu chiến lực không có đề thăng, hắn sẽ vĩnh viễn không cách nào đi ra, có ra ngoài cũng sẽ bị Bối Huyền truy sát đến chết.
Theo như Lục Ly thấy, thời gian đi qua lâu vậy rồi. Đông Cảnh chi vương chắc đã sớm được đến tin tức, nếu Đông Cảnh chi vương muốn tới cứu hắn thì đã sớm tới.
Bởi thế hiện tại hết thảy phải dựa vào chính hắn!
…
- Tộc Vương, Lục Tiểu Bạch đã đến Thiên Vũ Tinh Vực, đoán chừng hơn nửa tháng nữa liền có thể tới bên này!
Phía ngoài Băng Hà Cốc, trong một ngọn núi, Bối Ương bẩm báo nói:
- Đám người đại trưởng lão đi trước một bước, lại trực tiếp ngồi truyền tống trận, đoán chừng mấy ngày sau liền có thể tới!
Bối Huyền đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi chợt mở mắt ra, khẽ gật đầu hỏi:
- Bọn Vẫn lão quỷ thì sao?
- Vẫn đang theo ở phía sau!
Bối Ương đáp rất khẳng định:
- Cách Lục Tiểu Bạch và Kỳ Sư Sư hẳn chừng tám ngày lộ trình, Lục Tiểu Bạch và Kỳ Sư Sư cũng có U Linh thuyền, bọn Vẫn lão quỷ đuổi không kịp.
- Vậy là được!
Bối Huyền phất phất tay nói:
- Mật thiết theo dõi Lục Tiểu Bạch, để ba tên đại viên mãn đi theo, đừng áp sát quá gần, tránh miễn bị phát hiện, cứ một mực bám theo là được.
Bối Ương nghĩ nghĩ rồi nói:
- Tộc Vương, hay là ra tay trước một bước, trực tiếp bắt lại? Chỉ cần bắt lại Lục Tiểu Bạch, như vậy lão Thôn Thiên Thú liền không thể không hiện thân.
- Đừng đánh cỏ động rắn!
Bối Luân khoát tay nói:
- Vạn nhất lão Thôn Thiên Thú đi theo, bây giờ mà động thủ, đại viên mãn đều sẽ chết sạch. Lão Thôn Thiên Thú mà không tới đây, Khôn Ma còn làm sao động thủ? Cả hai vị kia nữa, bọn hắn không phải người ta có thể tùy ý điều động, vậy nên chúng ta cứ ở đây ôm cây đợi thỏ là được rồi.
- Đã hiểu!
Bối Ương đi xuống an bài, bọn Lục Tiểu Bạch sau khi đến Thiên Vũ Tinh Vực, cũng ghét bỏ phi hành quá chậm, trực tiếp tới một đại giới diện, sau đó truyền tống đi qua. Hắn công nhiên lộ ra thân phận, đại tộc đại thế lực ở các giới diện há dám không nể mặt? Nịnh bợ còn không kịp, càng đừng nói tới đắc tội Lục Tiểu Bạch.
Mấy ngày sau, bọn Bối Luân tới, Bối Luân mang theo đám người Kim Nghiêm và Lê Hoàng tới đây bái kiến Bối Huyền. Bối Huyền phá lệ tiếp kiến Lê Hoàng và Dư Hoàng, đồng thời thân thiết miễn lệ mấy câu, chỉ mấy câu thôi nhưng cũng đủ khiến Lê Hoàng và Dư Hoàng kích động quỳ xuống dập đầu, kích động không thôi.
- Thả những võ giả kia ra, nhốt hết vào trong Băng Hà Cốc!
Bối Huyền hạ lệnh, bọn Bối Luân đi xuống chấp hành, cả đám bay vào trong Băng Hà Cốc, phóng thích từng nhóm từng nhóm võ giả Tử Thần.
Hiện tại trong Băng Hà Cốc đã không còn hàn khí, sau khi Lục Ly tiến vào trong pho tượng, hàn khí liền ngừng tuôn ra, nhưng nhiệt độ trong Băng Hà Cốc vẫn rất thấp, rất nhiều võ giả thực lực không cao, bị lạnh cho không ngừng run rẩy.
Băng Hà Cốc không mở ra Thần Văn, tuỳ ý bay đi liền có thể thoát ra ngoài, nhưng không võ giả nào dám trốn, cũng không một ai dám động. Bởi vì trong sơn cốc có mấy tên đại viên mãn, bọn hắn muốn trốn cũng trốn không thoát, đành chỉ biết thấp thỏm quan sát bốn phía, lại không biết nơi đây là đâu, không biết vận mệnh sắp tới của mình sẽ như thế nào.
- Tất cả vào hết trong sơn động!
Kim Nghiêm quát khẽ, sát khí đằng đằng nói:
- Ai không nghe lệnh, giết không tha!
Kim Nghiêm chính là cuồng ma giết người, những võ giả kia vội thành thật đi vào sơn động. Bên này có rất nhiều sơn động, đều là chỗ ở của nô lệ, có thể dung nạp ngàn vạn võ giả, số võ giả còn lại thì chen chúc nhau trong tiểu thành, thực sự chứa hết nổi thì ngồi xếp bằng ngay trong Băng Hà Cốc.
Bối Luân ra hiệu cho Cương Nhạc đi bố trí Thần Văn pháp trận, tránh miễn đám võ giả này thừa loạn đào tẩu, khi ấy muốn truy sát sẽ tương đối phiền hà. Cương Nhạc bố trí hai đạo Thần Văn, một đạo bao phủ toàn bộ Băng Hà Cốc, một đạo khác thì chặn ngang cửa sơn động, vừa tránh có võ giả vào trong, cũng tránh miễn Lục Ly vô thanh vô tức đi ra.
Bố trí xong xuôi, chúng cường giả trấn thủ ngay phụ cận sơn cốc, ai nấy đều tiềm phục, chỉ có Lê Hoàng và Dư Hoàng mang theo một đám trưởng lão Thái Thượng trưởng lão Tử Thần trưởng lão lộ ra ngoài sáng. Bọn Lê Hoàng cũng rất đành chịu, giờ chỉ còn nước cắm đầu theo Bối gia đi đến cùng.
Rất nhanh, mười ngày đi qua, bọn Lục Tiểu Bạch truyền tống đến đây, cách bên này chỉ gần nửa ngày lộ trình. Tất cả đại viên mãn bên đây đều khẩn trương không thôi, ngay cả Bối Huyền cũng không giấu được căng thẳng. Bối Huyền còn tiềm phục, không dám công khai lộ diện, sợ bị Đông Cảnh chi vương âm thầm tập kích, lúc này Khôn Ma còn đang ở trong Băng Hậu Cung, có muốn cứu hắn đều không cứu được.
Bọn Bối Luân và Bối Ương cũng tiềm phục, chỉ có Kim Nghiêm lộ diện, nhìn qua cứ như thể hắn là chủ mưu lần này. Kim Nghiêm cũng vung đi ra, dù sao phía Đông Cảnh đã không dung được hắn, hắn chỉ còn nước đi theo Bối Huyền, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Nửa ngày sau, Lục Tiểu Bạch và Kỳ Sư Sư xuất hiện ở Tê Cổ Thành, sau khi hỏi rõ ràng hướng đi liền lấy ra chiến thuyền, lao thẳng đến Băng Hà Cốc. Tốc độ chiến thuyền quá nhanh, chỉ hơn một ngày liền đã tới Băng Hà Cốc. Đợi khi tới gần Băng Hà Cốc, Tiểu Bạch và Kỳ Sư Sư lập tức quét thần niệm đi qua.
- Quả nhiên ở đây!