Khôn Ma và Bối Huyền cúi đầu vái ba vái đối với pho tượng, sau đó bắt đầu dò xét bốn phía, bọn hắn đều cảm giác được Thần Văn trên pho tượng vô cùng khủng bố, cả hai đều không dám tới gần.
- Có hai nơi thiền điện!
Dò xét hồi lâu, Khôn Ma quét mắt nhìn sang hai bên trái phải, hắn nhíu mày nói:
- Thần Văn ở hai nơi thiền điện này đều được bảo trì hoàn hảo, muốn phá giải cần thời gian rất dài, bảo thủ tính ra, một thiền điện tối thiểu phải mất mười năm!
Trong lòng Bối Huyền trầm xuống, chẳng lẽ Khôn Ma cứ thế vứt bỏ? Nếu Khôn Ma không chịu giúp, bằng vào hắn mà muốn đi phá giải Thần Văn, đoán chừng mấy trăm năm đều không phá nổi.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Khôn Lão, ta có biết một ít tư liệu về Lục Ly, người này có được thần thông rất quỷ dị, một khi ở trong trạng thái tiềm ẩn, ngay cả đại viên mãn đều không tìm ra được. Kẻ này từng chế áp qua hai đại tộc, hai đại tộc kia đều có đại viên mãn, tính báo phục của hắn cực mạnh. Nếu không đánh giết kẻ này, sợ rằng sẽ có hậu hoạn khôn lường.
Khôn Ma mặt không đổi sắc nhìn hắn nói:
- Không cần phải nói mấy thứ quanh co lòng vòng vậy đâu, lão phu đã đáp ứng ngươi, vậy nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó. Thế này đi, không quản Thần Văn ở đây gian nan thế nào, lão phu sẽ ở lại chỗ này ba mươi năm, trong vòng ba mươi năm nếu còn không tìm ra hắn, lão phu liền sẽ rời đi, chuyện ngươi đáp ứng lão phu cũng nhất định phải làm, thế nào?
- Ba mươi năm?
Bối Huyền tính toán một phen, Khôn Ma nói muốn phá mở hai nơi thiền điện cần mất hai mươi năm, ba mươi năm chắc là thừa đủ. Nếu ba mươi năm còn không tìm thấy Lục Ly, không giết chết được Lục Ly, vậy bọn hắn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây cũng chẳng nghĩa lý gì. Thế là bèn gật đầu nói:
- Được, đa tạ Khôn Lão, ngươi yên tâm, không quản kết cục sau cùng thế nào, chuyện ta đáp ứng ngài tuyệt đối sẽ làm.
- Đi!
Khôn Lão khoát tay nói:
- Ngươi cũng đừng ở lại đây chịu tội làm gì, ngươi muốn kháng cự hàn khí nơi này cũng rất vất vả, chờ ở bên ngoài đi, muốn phá giải Thần Văn ở đây cần có thời gian, có chuyện gì lão phu sẽ lập tức thông báo cho ngươi.
- Được, làm phiền Khôn Lão!
Bối Huyền cũng không muốn tiếp tục chịu tội ở đây, then chốt là hắn có ở lại cũng không giúp được gì, còn không bằng ra ngoài tọa trấn, vừa vặn điều khiển chỉ huy chuyện ở Thiên Loạn Tinh Vực.
Bối Huyền đi ra, Khôn Ma ngồi xếp bằng, bắt tay dò xét Thần Văn xung quanh, thọ nguyên hắn còn một ít, tiêu tốn ba mươi năm cũng không sao cả.
…
Rất nhanh, hơn nửa năm trôi qua.
Đoạn thời gian này Thiên Loạn Tinh Vực đã khôi phục bình tĩnh, qua lâu vậy rồi, mấy tên đại viên mãn kia lại không còn thấy xuất hiện, Thiên Việt Thành cũng giải trừ phong tỏa, rất nhiều võ giả và đa số trưởng lão Tử Thần cũng đi ra.
Nếu Tử Thần đều cảm thấy không sao, chín đại chủ tể còn lại tự nhiên cũng yên tâm, có xảy ra chuyện cũng là Tử Thần xảy ra chuyện trước, đâu có liên quan gì tới bọn hắn. Đương nhiên, nên tra thì vẫn phải tra, nên dò xét thì vẫn tiếp tục dò xét, bọn hắn không dám quá bất cẩn.
Chín đại cự đầu Tử Thần không dám đến Thiên Việt Thành mà vẫn tiếp tục tiềm phục trong bóng tối. Ngày nào Lục Ly chưa đi về, ngày đó bọn hắn còn chưa thể yên tâm. Rốt cuộc địa bàn Tử Thần đều được bọn hắn âm thầm khống chế, sẽ không xảy ra nhiễu loạn, đợi mấy năm lại đã có sao.
Bên phía Lục Minh, Lục Ly không cho phép một ai đi ra. Mặc dù rất nhiều đệ tử trẻ tuổi Lục Minh lưu luyến thế giới phồn hoa bên ngoài, cảm thấy chờ đợi trong tổ địa quá khó chịu, nhưng Lục Ly hạ tử lệnh, Lục Linh đích thân điều động trưởng lão Lục Minh trấn thủ, dù có muốn len lén đi ra cũng không được.
Lục Linh phân phát lượng lớn tài nguyên, để bọn hắn tự hành tìm nơi bế quan tu luyện, trước khi được đến lệnh từ Lục Ly, Lục Linh sẽ không thả ra dù chỉ một người. Lục Ly cũng nói qua, nhiều nhất mấy năm hắn liền có thể xử lý chuyện này, trước cứ ở lại trong tổ địa mấy năm rồi tính.
Có điều bọn hắn không biết chính là...
Lúc này có một chiếc chiến thuyền chính đang khoái tốc bay tới Thiên Loạn Tinh Vực, chiến thuyền là U Linh Thuyền, từ bên ngoài không dò xét ra được. Trừ đại viên mãn ra, dù là cường giả tiệm cận đại viên mãn ở ngay sát bên cạnh cũng không thể phát hiện được chiến thuyền này.
Bên trong chiến thuyền ngồi tám tên cường giả, đều toàn là đại viên mãn, chính là đám người Bối Luân và Kim Nghiêm. Bối Luân đi Thủy Ngư Cung, để Thủy Ngư Cung chuẩn bị một ít tài liệu ngưng tố nhục thân. Đối với bọn Kim Nghiêm mà nói, lần nữa ngưng tố nhục thân sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với chiến lực, tỉ như Kim Nghiêm giờ đã không thể dùng được thiên phú thần thông. Chẳng qua có thể nhặt về một mạng đã là không sai, phải biết, ba tên đại viên mãn ở lại lưu thủ bên ngoài đều bị giết. Người giết là ai, cái đó không cần hỏi nhiều...
Mặc dù chiến lực có điều hạ thấp, nhưng đại viên mãn vẫn là đại viên mãn, vẫn là cường giả sừng sững trên đỉnh thế giới. Bọn hắn hận Lục Ly tới tận xương tủy, nếu không phải Lục Ly, bọn hắn đâu đến nỗi phải hủy đi nhục thân. Bởi thế sau khi nghe được lệnh từ Bối Huyền, cả đám không chút ngập ngừng, lập tức ngồi chiến thuyền chạy thẳng tới bên này.
Trên đường cần thời gian mấy tháng, vừa khéo để bọn hắn thích ứng nhục thân, như thế khi đối đầu đại viên mãn khác, sẽ không đến nỗi bởi vì chưa thích ứng nhục thân mà bị giết.
Chiến thuyền đi tới hơn ba tháng, cách Thiên Loạn Tinh Vực đã không quá xa. Bối Luân lấy ra một tấm địa đồ, gọi đám cường giả lại tới, nói:
- Trước kia sách lược của các ngươi quá trực tiếp, các ngươi chưa làm rõ tình hình đã trực tiếp đánh tới Thiên Việt Thành, đánh cỏ động rắn...
Mặt Kim Nghiêm thoáng nóng lên, lần trước đúng là quá chủ quan, Lục Ly sớm có bố trí, bọn hắn không công mà lui. Ngược lại bị Lục Ly dẫn đi Băng Hà Cốc, thiếu chút chết ở bên trong. Kim Nghiêm chắp tay nói:
- Bối Luân đại nhân, ngài nói bây giờ nên làm sao, chúng ta đều nghe ngài.