Nghe được câu này, sắc mặt Kim Lão Ma trầm xuống, Bối Huyền nói không sai. Không quản Lục Tiểu Bạch có thể đột phá hay không, đợi Đông Cảnh chi vương chết rồi, thảm kịch liền sẽ đến với Nhai Thú tộc bọn hắn, khi ấy thật sẽ có nguy cơ diệt tộc.
Vì sao hắn phải vạn dặm xa xôi len lén chạy đến đây? Chẳng phải là vì muốn tranh thủ cho Nhai Thú tộc bọn hắn một con đường lui ư?
Làm thế nào đây?
Kim Lão Ma rất do dự, sức chấn nhiếp của Đông Cảnh chi vương quá mạnh, đây là uy vọng cắm rễ trong cốt tủy suốt mấy chục vạn năm, Kim Lão Ma e sợ Đông Cảnh chi vương từ tận trong xương, bản năng mách bảo hắn đừng làm ra chuyện ngỗ nghịch ý chí Đông Cảnh chi vương.
- Kim Nghiêm!
Bối Huyền đợi đến phát bực, lạnh giọng nói:
- Ngươi đi tìm Cảnh Vương khác, kết cục đều thế thôi. Ai cũng không dám công khai đi đánh giết Lục Ly, kết cục sau cùng đều là hoặc ngươi ra tay, hoặc ngươi không ra tay, tin tức này không đổi được lợi ích gì đáng kể cả. Đối với ngươi mà nói, mấy thứ bình thường đoán chừng ngươi cũng không thèm, đúng chứ? Được rồi, không nói nhảm với ngươi nữa, trả lời thống khoái đi, có làm hay không?
Hô hô!
Kim Lão Ma thở hắt ra một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Ta cần các ngươi trước giúp ta bí mật di dời một phần tộc nhân, hơn nữa bộ phận tộc nhân kia phải được an trí trong Bắc Linh bí cảnh của các ngươi, vạn nhất ta xảy ra chuyện, ngươi nhất định phải bảo đảm đối xử tốt với tộc nhân ta.
Bối Huyền không chút do dự, trực tiếp khoát tay nói:
- Không vấn đề, bản vương có thể đáp ứng ngươi, ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng đường lui. Cứ buông tay đi làm, hết thảy đã có bản vương!
…
Đông Vương Phủ!
Vẫn trên ban công kia, Vẫn đại nhân vội vàng đi tới, bẩm báo nói:
- Cảnh Vương, Kim Nghiêm mất dấu, không ở Tử Kim Sơn!
- Hả?
Đông Cảnh chi vương khẽ quay mặt lại, hỏi:
- Đuổi theo Lục Ly?
- Không xác định!
Vẫn đại nhân lắc đầu nói:
- Không phát hiện hắn rời đi từ lối vào Đông Cảnh, các lối vào còn lại cũng không phát hiện bất kỳ đầu mối nào, nhưng không loại trừ khả năng đã đi ra bằng lối vào khác.
- Thật to gan!
Trên thân Đông Cảnh chi vương lộ ra sát ý nhàn nhạt, vung tay lên nói:
- Tra, nếu tra ra được hắn đi Thiên Loạn Tinh Vực, lập tức báo cáo, bản vương tiễn hắn một đoạn!
- Vâng!
Vẫn đại nhân đi xuống an bài, ánh mắt Đông Cảnh chi vương khẽ lấp lánh. Chuyện giữa Nhai Thú tộc và Lục Ly hắn đã kêu dừng, Kim Lão Ma cũng đáp ứng ngưng chiến, nếu còn đi tìm Lục Ly gây sự, vậy chính là khiêu hấn quyền uy của hắn.
Thân là Đông Cảnh chi vương, bất kỳ võ giả nào dám khiêu hấn quyền uy của hắn, kết cục chỉ có một, đó là chết.
Hắn lại không nghĩ tới chuyện Kim Lão Ma sẽ đi tìm Bắc Cảnh chi vương, theo hắn thấy dù Kim Lão Ma có to gan đến đâu thì cũng không dám phản bội hắn đi cấu kết ngoại địch. Bởi vì chuyện như thế một khi phát hiện, vậy thì không phải chỉ mỗi Kim Lão Ma phải chết, mà toàn bộ Nhai Thú tộc đều phải diệt vong.
Bình thường Đông Cảnh chi vương không quản lý sự vụ cụ thể, đại bộ phận sự tình đều do Vẫn đại nhân quản, lực lượng bên phía Đông Vương Phủ cũng là do Vẫn đại nhân điều động.
Vẫn đại nhân điều động lượng lớn lực lượng ẩn tàng, bắt đầu tổ chức truy tra tung tích Kim Lão Ma. Phía Đông Cảnh cũng có mật thám ở tám đại Tinh Vực, Vẫn đại nhân truyền tin để mật thám tại Thiên Loạn Tinh Vực đi liên hệ Lục Ly, yêu cầu Lục Ly cũng hỗ trợ tìm kiếm, đồng thời dặn Lục Ly chú ý cẩn thận.
Lục Ly đã về tới Thiên Loạn Tinh Vực, hơn nữa còn thông qua tế đàn truyền tống của Thoản tộc để đi về Thiên Việt Thành. Hắn vừa về đến nơi, toàn bộ Tử Thần lập tức cảm thấy an tâm lên nhiều, Định Hải Thần Châm đã trở về, còn có thể có chuyện gì được nữa?
Trên đường Thiên Diệp Tử Hề đã quen thân với mấy người Bạch Hạ Sương, nhất là với An Lộ Nhi thì quan hệ lại càng tốt. Về đến Thiên Việt Thành, Lục Ly không cần đi quản Thiên Dạ Tử Hề, tự có mấy người An Lộ Nhi đi an bài tiếp đón.
Tiểu nữ hài này cũng rất kỳ quái, nàng vốn không phải người Tiên Vực mà đến từ giới diện bên ngoài, tới Tiên Vực nhiều năm vậy rồi, lại không nghĩ qua về nhà?
Lục Ly từng hỏi qua chuyện này một lần, tình tự Tử Hề có chút trầm xuống, im lặng không đáp, Lục Ly liền cũng không hỏi nữa. Dù sao chỉ cần Thiên Dạ Tử Hề nguyện ý ở lại, nàng muốn ở bao lâu cũng được, lúc nào muốn đi, Lục Ly cũng sẽ không ngăn cản.
Lục Ly trao đổi một phen với mấy đại cự đầu, Tử Thần không có đại sự gì cả, Thiên Loạn Tinh Vực cũng hoàn toàn an tĩnh. Đoán chừng đừng nói mấy năm nay, trong vòng trăm năm chắc cũng sẽ không có biến động gì lớn. Hiện tại lấy để uẩn của các tộc, dù có muốn làm loạn cũng không có tiền vốn để làm bừa.
Lục Ly sử dụng địa đồ Chủ Thần quét khắp toàn bộ Thiên Loạn Tinh Vực một lượt, quả nhiên không phát hiện vấn đề gì, hắn cứ thế yên tâm ở lại trong Thiên Việt Thành, lần nữa tận hưởng tháng ngày nhàn nhã.
Hơn một tháng sau, Thiên Việt Thành đột nhiên tới một vị khách nhân thần bí, khách nhân này trực tiếp xâm nhập Trưởng Lão Các Tử Thần, nói là cố nhân, yêu cầu được gặp Lục Ly.
Võ giả thần bí này là một cường giả tiệm cận đại viên mãn, bên này không dám chủ quan, một mặt đề phòng, một mặt phái võ giả đi bẩm báo Lục Ly.
- Cố nhân của ta?
Lục Ly nhướng mày, thần niệm quét đi ra, khóa chặt cường giả kia, lại phát hiện vô cùng lạ mặt. Chỉ là một tên cường giả tiệm cận đại viên mãn mà thôi, Lục Ly cũng không quá để ý, thân hình chợt lóe xuất hiện ở trong Trưởng Lão Các, ánh mắt khóa chặt võ giả kia, hỏi:
- Ta chính là Lục Ly, các hạ là?
Cường giả kia quét mắt nhìn bốn phía một lượt, Lục Ly nghĩ nghĩ liền khoát tay nói:
- Theo ta vào đây!
Lục Ly dẫn cường giả này tiến vào Trưởng Lão Điện, mở ra Thần Văn, trong tay cường giả kia hiện ra một tấm lệnh bài, khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Lục đại nhân, tại hạ là thuộc hạ của Vẫn đại nhân, đây là lệnh bài đại nhân nhà ta.
- Vẫn đại nhân?