Bất Diệt Long Đế

Chương 4912: Tôn giá có phải họ Lục (2)




Lục Ly dùng Thần Dịch Thuật thay đổi dung mạo, Phệ Ngọc Thanh không đủ năng lực nhìn ra chân dung hắn, chẳng qua Phệ Ngọc Thanh nhận ra Vô Ngân Đao. Phệ tộc một mực lưu ý tới sự tình tại Thiên Vũ Tinh Vực, bởi vì Mông tộc bị diệt, Phệ tộc lo sợ bị liên luỵ, tự nhiên từng có nghe nói về chuyện Lục Ly đại náo Tê Viên tộc năm xưa.

Rất trùng hợp, Phệ Ngọc Thanh một mực phụ trách công tác tình báo, thế nên mới có điều hoài nghi.

Không ngờ lại bị nhìn ra thân phận, Lục Ly thoáng kinh ngạc, truyền âm đi qua nói:

- Nếu ngươi dám truyền bá hành tung của ta ra ngoài, hậu quả thế nào chắc ngươi biết rồi đấy.

Nghe đến đó, toàn thân Phệ Ngọc Thanh kịch chấn, bất thần khuỵu gối quỳ xuống nói:

- Đại nhân, chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân, mong ngài thứ tội.

Hành động này của Phệ Ngọc Thanh khiến chúng cường giả Phệ tộc tại trường hơi ngớ, rốt cuộc nhìn từ bên ngoài Lục Ly chỉ là một tên Thánh Hoàng sơ kỳ, thế mà Phệ Ngọc Thanh lại bị dọa thành dạng này? Ánh mắt đmá Thánh Hoàng lập tức đổ dồn về phía Phệ Ngọc Thanh, kẻ sau lại quát khẽ nói:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau hành lễ với đại nhân!

Cường giả tiệm cận đại viên mãn của Phệ tộc đều chết sạch, Thánh Hoàng cũng tử thương không ít, hiện tại trong tộc chỉ còn lại một vị Nhị trưởng lão. Nhị trưởng lão lại đang ở trong sơn cốc, tại trường địa vị Phệ Ngọc Thanh là cao nhất. Mặc dù đám Thánh Hoàng có chút nghi hoặc, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với Phệ Ngọc Thanh, tất cả bọn hắn đều khuỵu gối quỳ xuống.

Lục Ly nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua, không vui không buồn nói:

- Tiến vào nói chuyện đi, chú ý phong tỏa tin tức.

- Yên tâm, đại nhân!

Phệ Ngọc Thanh vội vàng đứng dậy, không để ý cánh tay rớt trên đất, cười bồi dẫn theo Lục Ly tiến vào trong. Chúng cường giả đều sửng sốt, vị này đến cùng là thần thánh phương nào? Chặt đứt một tay Tam trưởng lão, Tam trưởng lão còn phải cười bồi? Chẳng lẽ vị này không phải Thánh Hoàng sơ kỳ, mà là đại viên mãn?

Tiến vào trong sơn cốc, bên trong lại là một không gian hoàn toàn khác biệt, sơn cốc này chỉ là lối vào nối liền với một tiểu thế giới, đám người Lục Ly cứ thế xuất hiện bên ngoài một tòa đại thành, nơi đây rõ ràng là cơ địa bí mật của Phệ tộc.

Phệ Ngọc Thanh đích thân dẫn theo Lục Ly tiến vào một tòa trang viên trong thành, Lục Ly thấy trong thành có rất nhiều con dân Phệ tộc, khẽ nhíu mày, sau khi tiến vào trong trang viên liền nói:

- Chuyện ta tới Phệ tộc các ngươi bị nhiều con dân như vậy thấy được, liệu có truyền ra ngoài không?

- Đại nhân yên tâm!

Phệ Ngọc Thanh vội nói:

- Tộc nhân ở đây không được phép ra ngoài, quay đầu ta sẽ dặn trưởng lão lau đi ký ức toàn bộ con dân trong thành. Chuyện đại nhân tới đây trừ ta và hai vị trưởng lão ra thì không ai biết được nữa cả.

- Ừm.

Lục Ly khẽ gật đầu, xem ra Phệ Ngọc Thanh này rất thức thời, giảm thiểu cho hắn rất nhiều phiền hà. Hắn tiến vào trong trang viên, Phệ Ngọc Thanh phất tay để đại bộ phận Thánh Hoàng lui ra, chỉ để lại hắn và Nhị trưởng lão mới được mời tới cùng với một tên trưởng lão khác.

Phệ Ngọc Thanh mở ra Thần Văn, dẫn theo hai vị trưởng lão còn lại khuỵu gối quỳ xuống, nói:

- Lục đại nhân, mong ngài giúp chúng ta thu phục Tử Hỏa Giới, giúp chúng ta báo thù rửa hận, chỉ cần đại nhân giúp chúng ta lần này. Ngày sau Tử Hỏa Giới chúng ta đời đời kiếp kiếp đi theo đại nhân, vĩnh không dứt bỏ!

Uy danh Lục Ly rất thịnh, chí ít tiếng tăm hắn ở Thiên Loạn Tinh Vực và Thiên Vũ Tinh Vực rất cao. Sau khi Mông tộc bị diệt, Phệ tộc vẫn luôn lo lắng sẽ bị Tê Viên tộc tiêu diệt, tự nhiên một mực chú ý tình hình Tê Viên tộc, kết quả Tê Viên tộc bị Lục Ly một thân một mình đánh phục, thử hỏi Phệ tộc há có thể không sợ?

Theo ai mà không phải là theo? Hơn nữa với chút thực lực hiện tại của Phệ tộc, dù Đồng tộc và Cương tộc rút đi, bọn hắn có thể chiếm lại được Tử Hỏa Giới đều không đều là biến số chưa biết. Bây giờ thật không dễ dàng mới có bắp đùi để ôm, Phệ tộc tự nhiên phải gắt gao ôm chặt không buông.

Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão sớm đã được đến truyền âm từ Phệ Ngọc Thanh, biết được vị này chính là Lục Ly tiếng tăm lừng lẫy, trong mắt cả hai đều lộ ra hỉ sắc, cùng theo Phệ Ngọc Thanh cúi người thật sâu, tư thái thấp đến không thể thấp hơn.

Lục Ly ngồi trên chủ vị không thốt nửa lời, chỉ lẳng lặng nhìn bọn hắn, bầu không khí trong thành bảo không khỏi trở nên ngột ngạt, ba tên trưởng lão Phệ tộc đến cả thở mạnh đều không dám. Ngoài mặt Lục Ly chỉ là Thánh Hoàng sơ kỳ, nhưng người có danh cây có bóng, cường giả tiệm cận đại viên mãn chết dưới tay vị này nhiều không biết bao nhiêu mà kể, ba tên trưởng lão Phệ tộc tự nhiên thấp thỏm không thôi, sợ nói lỡ nửa câu liền bị Lục Ly giết đi.

Lục Ly trầm mặc chừng nửa nén hương mới cất tiếng:

- Giúp các ngươi báo thù rửa hận, diệt đi hai tộc kia, cái này tương đối khó, bên kia có tận hai tên đại viên mãn... Chẳng qua chỉ cần các ngươi làm theo chỉ thị của ta, ta có thể giúp các ngươi đánh giết một phần cường giả tiệm cận đại viên mãn của bọn hắn. Một khi tử thương thảm trọng, bọn hắn rất có khả năng sẽ triệt thoái khỏi đây, đến lúc đó Tử Hỏa Giới vẫn là của các ngươi.

- Đa tạ đại nhân!

Ba người đại hỉ, bọn hắn rất rõ ràng đại tộc tấn công mình mạnh đến cỡ nào, Lục Ly nói vậy đã đủ khiến ba người mừng rơi nước mắt. Hủy diệt hai tộc kia là điều viển vông, có thể đánh giết một ít cường giả tiệm cận đại viên mãn, đuổi đi hai tộc, vậy đã là kết cục tốt nhất mà bọn hắn có thể mơ tưởng tới.

Ba tên trưởng lão biểu thị toàn lực phối hợp Lục Ly, Lục Ly chỉ đâu đánh đó. Bọn hắn không sợ Lục Ly gài, hiện tại Phệ tộc đến cả một tên cường giả tiệm cận đại viên mãn đều không có, còn gì đáng để Lục Ly gài đâu? Dù là ở thời kỳ toàn thịnh, Lục Ly muốn diệt Phệ tộc cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Các ngươi có tự tin triệu tập toàn bộ đại tộc Tử Hỏa Giới, nghe theo sắp xếp của ta?