Bên này chiến đấu đánh mấy canh giờ, quân sĩ đều tử thương trên trăm vạn, cường giả song phương đều có tử thương. Phía Tử Thần điều động hơn mười tên Thái Thượng trưởng lão đi ra, hiện tại đã có hai người tử trận. Đối với điều này, bọn Lê Hoàng tiếc rẻ không thôi, chẳng qua nếu đã là minh quân, bọn hắn không xuất lực mà đứng ngoài nhìn trò vui, sợ rằng sẽ khiến phía Đồng tộc cảnh giác.
- Rốt cục cũng động!
Lúc này, tinh thần Lục Ly không khỏi có chút căng thẳng, hắn quan sát thấy ba mươi tên cường giả mai phục ở Thiên Dương Giới cuối cùng cũng động, bọn hắn không biết phục dụng đan dược gì, khí tức trên thân đều bị áp chế, nhìn qua không khác gì cấp Đế cả.
Cố Ngọc Sơn bố trí một tên Thánh Hoàng trưởng lão tới đây, sau đó công khai dẫn theo bọn hắn truyền tống mà đi, từ tiểu thành truyền tống đến chủ thành, sau đó trực tiếp truyền tống đi Thiên Việt Thành.
Thăm dò được cảnh này, Lục Ly bất giác chảy đầy mồ hôi lạnh. Nếu không phải hắn phát hiện kịp thời, ba mươi tên cường giả này truyền tống đi Thiên Việt Thành, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Thánh Hoàng trưởng lão trực tiếp giết đến Lục phủ, thậm chí có thể quang minh chính đại tiến vào trong Lục phủ, khi ấy sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết.
Lục Ly không lên tiếng nhắc nhở Dực Hoàng, hắn chỉ truyền âm cho Lục Linh, để nàng mở ra Thần Văn Lục phủ. Bố trí xong xuôi, toàn bộ Lục phủ sáng lên quang tráo màu lam nhạt, bao trùm nguyên cả một khu vực.
Ông!
Gần như đồng thời, trong Thiên Việt Thành cũng sáng lên vô số quang mang, đầu tiên bên ngoài Thiên Việt Thành hiện ra một quang tráo màu vàng đất, tiếp đó toàn bộ tế đàn truyền tống trên quảng trường lóe lên quang mang, cuối cùng ảm đạm đi, đây là tạm thời bị quan bế, không cách nào truyền tống đi đâu được.
Ông!
Bọn Dực Hoàng dẫn theo hơn hai mươi cường giả xung thiên mà lên, đứng giữa không trung trên đầu thành trì, Dực Hoàng mắt lạnh khóa chặt ba mươi cường giả kia, lạnh giọng nói:
- Chư vị bằng hữu Tiên Vực đường xa mà đến, sao lại không chào hỏi một tiếng mà cứ vậy len lén đi vào, thế chẳng phải không lễ phép lắm sao?
- Bị phát hiện!
Ba mươi tên cường giả kia đồng loạt biến sắc, ai nấy đều lấy ra binh khí, vận chuyển Nguyên lực, tên cường giả dẫn đầu gầm lên:
- Cường công, huyết tẩy Thiên Việt Thành, giết!
...
Ba mươi tên chí cường giả này vốn định tới đánh lén, mục đích của bọn hắn không khác với phỏng đoán của Lục Ly là mấy, chính là muốn đánh giết một bộ phận tộc nhân Lục Ly, bắt cóc một bộ phận người thân khác. Nhân vật linh hồn của Tử Thần chính là Lục Ly, nghe nói Lục Ly đặc biệt coi trọng người nhà tộc nhân, chỉ cần bắt giữ người nhà Lục Ly, như vậy khi nhận được tin, Lục Ly hoặc lui ra chiến tranh, hoặc chỉ còn nước cúi đầu thần phục với bọn hắn.
Lục Ly là minh chủ mười đại chủ tể, khoan nói Lục Ly phản biến, chỉ nói hắn lui ra thôi, như vậy liên minh mười đại chủ tể liền sẽ lập tức giải tán, cán cân thắng lợi lập tức nghiêng lệch, phía Đồng tộc và Cương tộc có thể giành được đại thắng. Nhưng không ngờ bọn hắn vừa mới đến Thiên Việt Thành, lại phát hiện rơi vào ổ phục kích. Bên này chẳng những có phát hiện, mà còn trước một bước bố trí sẵn bẫy rập.
Tế đàn truyền tống bị quan bế, đại trận hộ thành mở ra, bọn hắn không đường để trốn, chỉ còn nước tử chiến đến cùng. Chỉ cần bọn hắn đánh tới Lục phủ, bắt lấy một bộ phận người nhà Lục Ly, đại cục liền sẽ có cơ hội nghịch chuyển. Theo như tình báo hiển thị, người nhà Lục Ly không có ai là cường giả, chỉ cần một người trong bọn hắn xông vào được liền có thể bắt nguyên cả đám.
- Không đúng!
Bọn hắn vừa mới lấy ra binh khí, lại đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Bởi vì một đạo lực lượng vô hình chính đang trấn áp tới, khiến Nguyên lực bọn hắn bị nhiễu loạn. Nguyên lực là cội nguồn sức mạnh của tất cả cường giả, không có Nguyên lực, bọn hắn không thể phóng thích sát chiêu, mười phần chiến lực chỉ còn chưa đến ba phần.
- Ha ha!
Bọn Dực Hoàng cười lạnh một tiếng, thân hình như cuồng Long phóng tới, bao vây ba mươi cường giả kia lại. Ba mươi tên cường giả này vừa thấy bọn Dực Hoàng lao đến, ai nấy đều không khỏi kinh hãi, bởi vì chiến lực đám người Dực Hoàng không hề phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Đều là cường giả tiệm cận đại viên mãn, một bên bị áp chế bảy thành chiến lực, một bên lại không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Chiến cuộc gần như không chút huyền niệm, cường giả bên phía Tiên Vực lấy ra pháp bảo binh khí, liều chết tấn công, bọn hắn còn phóng thích rất nhiều thiên phú thần thông kỳ dị, nhưng sau cùng vẫn bị giảo sát từng người từng người một.
- Mạnh thật!
Chứng kiến cảnh này, trong lòng Lục Ly chấn động không thôi. Hắn không ngờ Thiên Việt Thành mà mình cư trú bao năm nay lại có được đại trận thần kỳ như thế, bởi vì là pháp trận bên người nên Lục Ly không sai Huyết Linh Nhi đi thăm dò, sợ làm thế sẽ khiến mấy đại cự đầu còn lại phản cảm.
Đợi sau khi đại bộ phận cường giả bị đánh giết hoặc bị bắt lại, Lục Ly triệt để yên tâm. Lúc hắn đang chuẩn bị thu hồi thần niệm, từ trong Trưởng Lão Điện, một tên Thái Thượng trưởng lão như U Hồn bay ra, bắn thẳng về phía Lục phủ.
Trưởng Lão Điện cách Lục phủ rất gần, nháy mắt liền đến nơi, chiến lực tên Thái Thượng trưởng lão này không bị áp chế, hắn lấy ra binh khí, điên cuồng đánh tới quang tráo bên ngoài Lục phủ. Thấy được cảnh này, Lục Ly bất giác cười lạnh. Kẻ đột kích chính là Cố Ngọc Sơn, hắn hẳn đã biết sự tình bại lộ, bởi thế mới cường hành muốn bắt người nhà Lục Ly làm con tin, bằng không hắn chỉ có con đường chết.
Đáng tiếc Thần Văn Lục phủ quá mạnh, Cố Ngọc Sơn liên tục oanh kích ba bốn lần, quang tráo vẫn chẳng thấy có chút ba động nào, càng đừng nói bị phá mở. Dực Hoàng quét mắt nhìn tới, cười lạnh nói:
- Cố Ngọc Sơn, ngươi còn muốn vùng vẫy giãy chết? Bó tay chịu trói, ta có thể làm chủ tha cho người nhà ngươi một mạng!
- Được rồi!
Trên mặt Cố Ngọc Sơn hiện đầy đắng chát, hắn ngưng lại công kích, uy tín Dực Hoàng trước nay luôn rất không sai. Giờ hắn đã trốn không thoát, càng không cách nào bắt được người nhà Lục Ly, hắn chạy không được, chỉ còn một con đường chết. Giờ có thể giữ mạng cho người nhà, vậy đã tính là kết cục không sai.