Lục An khoái tốc bay xuống, quỳ gối trước mặt Lục Ly, Lục Ly khẽ gật đầu nói:
- Không sai, hơn một năm liền đã vượt qua năm lần thiên kiếp, tiến triển rất không sai.
Được đến Lục Ly tán thưởng, Lục An có chút kích động, hai mắt đỏ lên nói:
- Hài nhi, hài nhi...
- Được rồi, ngươi không cần nói nhiều!
Lục Ly đưa tay vỗ vỗ vai Lục An nói:
- Trước kia là lỗi của ta, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua, sau này ngươi làm người làm việc cho tốt là được. Cũng không cần đi Vấn Tội Cốc nữa, trước đi Thiên Hỏa Giới, ta giao giới diện kia cho ngươi quản lý, đồng thời treo cho ngươi một vị trí phó trưởng lão trong Lục Minh. Nỗ lực tu luyện, nỗ lực làm việc, có thời gian thì đi thăm các vị mẫu thân. Chiến lực rất quan trọng, nhưng làm người làm việc càng quan trọng hơn, hiểu chứ?
- Quản lý một giới diện? Phó trưởng lão?
Lục An hơi ngớ, không ngờ Lục Ly lại bổ nhiệm hắn vào vị trí trọng yếu như vậy. Dưới tình huống bình thường, muốn quản lý giới diện, vậy chí ít cần phải là trưởng lão, thậm chí là trưởng lão uy vọng tư lịch tương đối trong Lục Minh mới có thể đảm nhiệm, hơn nữa chiến lực còn không thể quá kém.
Hắn nghĩ nghĩ một lát bèn lắc đầu nói:
- Phụ thân, hài nhi vừa mới phạm phải sai lớn, giờ lập tức đi gánh trách nhiệm như thế, sợ là không thích hợp. Rất nhiều người trong Lục Minh và Tử Thần sẽ nói ra nói vào.
- Không ăn năn quá khứ, không sợ hãi tương lai!
Lục Ly trịnh trọng nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ mười chữ này, ngươi làm sai chuyện, vậy liền phải nỗ lực giành được thừa nhận từ mọi người, vậy liền phải nỗ lực làm người làm việc gấp bội, từng chút từng chút rửa sạch ô nhục trên thân, để mọi người thừa nhận ngươi, tiếp nhận ngươi. Đời này ngươi đừng quá để ý ánh mắt người khác, chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi. Nếu để cả trào phúng từ người khác đều không tiếp nhận được, vậy ngươi có tư cách gì đi giành lấy tôn kính từ người khác, có thể làm chuyện người thường không thể làm, đấy mới là anh kiệt.
Lục An trọng trọng gật đầu bái tạ nói:
- Cám ơn phụ thân, hài nhi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.
- Đứng lên đi!
Lục Ly khoát tay, sau đó mang theo Lục An đằng không mà lên, bay về hướng truyền tống trận, một bên bay một bên nói:
- Đi, về lại Lục phủ, các vị mẫu thân rất nhớ ngươi.
- Cái này...
Lục An lại có chút ngập ngừng, hắn lúng túng nói:
- Phụ thân, ngài về trước? Ta đợi sau len lén đi về là được rồi.
- Ngươi quên những gì ta vừa nói khi nãy?
Lục Ly nhàn nhạt liếc hắn một cái nói:
- Nếu ngay cả dũng khí theo ta đi về ngươi đều không có, vậy làm sao chịu được càng nhiều lời ong tiếng ve?
Lục An có chút xấu hổ nói:
- Hài nhi không sợ bị người nói này nói kia, hài nhi chỉ sợ ảnh hưởng đến uy danh phụ thân!
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười nói:
- Xưa nay ta không để ý thanh danh hay không thanh danh, ta chỉ làm chính ta. Nếu chỉ chút chuyện này mà ảnh hưởng được đến uy danh ta, vậy chứng tỏ uy danh của ta cũng chẳng đáng gì.
Lục Ly nói đến đó liền trầm mặc, Lục An cũng trầm mặc, mắt nhìn Lục Ly, trên mặt đều là vẻ xấu hổ.
Trước đó bởi vì chuyện của hắn, liên lụy khiến Lục Ly phải cắt thịt bồi tội, giờ Lục Ly lại dẫn hắn đi về, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến uy tín danh dự, hắn thân làm con trai lại không thể giúp được gì, ngược lại còn mang đến phiền toái cho Lục Ly.
Rất nhanh, hai người truyền tống đến trong Thiên Việt Thành, ngay khi hai người vừa xuất hiện trên quảng trường, quả nhiên vô số ánh mắt và thần niệm trong thành quét tới. Ánh mắt ai nấy đều chất đầy kinh ngạc và quang mang dị dạng, Lục Ly lại không thèm để ý, cứ thế sóng vai cùng Lục An từng bước đi đến Lục phủ.
Mấy người Khương Khinh Linh đi ra trước cửa để nghênh đón, hệt như đón về công thần chứ không phải đón tội nhân vừa thoát chốn lao tù.
Tròng mắt Lục An thoáng ẩm ướt, khuỵu gối trùng trùng quỳ xuống, dập đầu với Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng và mấy người Khương Khinh Linh, cất tiếng nghẹn ngào muốn nói gì đó, lại không thốt được nên lời.
- Đi vào đi!
Lục Ly phất phất tay, mấy người Khương Khinh Linh đỡ lấy Lục An đi vào, người một nhà đoàn tụ với nhau, cùng ăn một bữa cơm.
Trong thành, bên ngoài Lục phủ lập tức rộ lên tiếng nghị luận, đương nhiên cũng có người len lén nói xấu Lục An và Lục Ly. Nhưng chính như Lục Ly nói, uy danh của hắn không phải dựa người ban phát cho, mà là dựa chính hắn gìanh được, chút chuyện này tự nhiên còn chưa thể ảnh hưởng được đến hắn.
Lần này thực ra là Lục Ly muốn đi ra chống lưng cho Lục An, hắn muốn nói cho tất cả võ giả Tử Thần được biết, chuyện Lục An đã đi qua, nếu ai còn cầm chuyện này để nói ra nói vào, vậy liền phải cân nhắc xem Lục Ly có phát nộ hay không.
Lục Ly công khai đứng ra chống lưng cho Lục An như vậy, trong khi chuyện này mới chỉ đi qua chưa đến một năm, khó tránh miễn khiến người lên án.
Chẳng qua vì Lục An, Lục Ly cảm thấy đáng giá. Trước đó hắn không tận hết trách nhiệm với Lục An, bởi thế giờ hắn không tiếc uy danh bản thân bị tổn hại cũng phải cường hành bồi thường cho Lục An. Có hắn đứng chống lưng, đoạn thời gian tiếp theo Lục An sẽ dễ qua hơn chút, chí ít trong nội bộ Tử Thần sẽ không có võ giả nào công khai mỉa mai chế giễu hắn.
Đợi chuyện Lục An kết thúc, Lục Ly tính bế quan một đoạn thời gian, hắn còn trẻ, không khả năng cứ vậy nhàn nhã sống qua ngày chờ chết. Hắn vẫn phải nghĩ cách đề thăng thực lực, xem thử có thể tiến thêm một bước được không.
Then chốt hơn cả là trong lòng hắn ẩn ẩn có chút lo lắng, hắn luôn cảm thấy Tiểu Bạch đột phá đại viên mãn là điều tương đối khó.
Số tuổi Tiểu Bạch quá nhỏ, căn cơ cũng bất ổn, muốn trong thời gian ngắn đột phá đại viên mãn sợ rằng là điều không thể.
Nếu Tiểu Bạch không thể đột phá, thế tất trở thành mục tiêu công kích, vô số đại tộc vô số cường giả Tiên Vực sẽ đuổi giết nó, đến lúc đó hắn giúp hay là không giúp?