Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly vẫn cứ phóng thẳng vào sâu trong Băng Hà Cốc, nghe được lời này, Tộc Vương Tê Viên tộc Vương lần nữa bật cười, xem ra Lục Ly rất có cốt khí. Chẳng qua, càng như vậy, sát tâm của Tộc Vương Tê Viên tộc lại càng dịu đi, hắn rất muốn xem xem Lục Ly có thể ở được bao lâu, đi được bao xa trong Băng Hà Cốc. Đợi khi Lục Ly phát hiện bên trong đích thật là tuyệt cảnh, vậy tâm niệm liệu có dao động, đổi ý chấp nhận đầu hàng?
Hắn chậm rãi bay đuổi theo, bên kia Lục Ly đã vượt qua tiểu thành, tiến vào trong sơn động hoàn toàn phong bế. Khoảnh khắc khi vừa tiến vào sơn động, cả người Lục Ly khẽ run lên, cảm thấy băng hàn xâm nhập vào tận sâu trong cốt tủy, huyết dịch toàn thân đều bị đóng băng, đình chỉ lưu động. Hơn nữa tốc độ Nguyên lực vận chuyển cũng chậm lại, toàn thân chết lặng, run rẩy.
- Ha ha!
Tộc Vương Tê Viên tộc đứng trên tiểu thành, lạnh giọng nói:
- Càng đi sâu vào trong, hàn khí sẽ càng nặng, ngươi cùng lắm chỉ đi được nghìn dặm liền sẽ biến thành tượng băng, trốn không thoát đâu, đầu hàng là lối ra duy nhất với ngươi bây giờ.
- Ta không đầu hàng, ta tuyệt đối không đầu hàng, ta chết cũng không đầu hàng!
Lục Ly rống lên, sau đó tiếp tục cắn răng phóng vào trong, rất nhanh hắn đã vọt đi trăm dặm, nơi này không gian càng thêm băng lãnh, Lục Ly phát hiện Nguyên lực đã hoàn toàn đông kết, giờ hắn có thể di động được hoàn toàn là dựa vào nhục thân. Mà đến lúc này, hắn phát hiện hồn lực tựa hồ cũng có dấu hiệu đông kết, nơi đây thực tà môn, hàn khí quá khủng bố.
Tộc Vương Tê Viên tộc đứng ngoài cửa sơn động, thần tình hài hước nhìn Lục Ly, hắn thậm chí không công kích, cứ thế đứng nhìn Lục Ly trốn vào sâu bên trong. Đất đá trong sơn động bởi vì hàn khí thường niên đông kết, dần trở nên cứng rắn không kém gì Chí Tôn thần binh, Lục Ly đừng hòng phá nổi, hắn chỉ cần chặn ngoài cửa động, Lục Ly liền không chỗ để trốn.
Lúc này Lục Ly cũng ngừng lại, hắn vốn không định tiến sâu vào bên trong mà chỉ muốn tìm cơ hội chui vào pháp giới thôi. Giờ Tộc Vương Tê Viên tộc không tấn công, hắn tùy thời có thể đi vào pháp giới. Thế là bèn chậm rãi xoay người rống lên:
- Tộc Vương Tê Viên tộc, ta liều mạng với ngươi!
Dứt lời, hắn cực lực điều động Nguyên lực, để cho Nguyên lực điên cuồng vận chuyển, ngăn cản hàn khí xâm nhập, đồng thời lấy ra Vô Ngân Đao, bất thần chém tới. Vô Ngân Đao lóe lên, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Tộc Vương Tê Viên tộc, kẻ sau lại cười khẩy, tiện tay vung lên, một đạo gợn sóng tản ra, Vô Ngân Đao lập tức bị chấn bay.
Bên kia Lục Ly không ngừng phóng thích Nguyên lực công kích, pháp tướng công kích, phân thân, Linh Trận Thuật... thậm chí hắn còn phóng thích mấy loại sát chiêu nhìn qua có vẻ uy thế kinh thiên, thực tế lại không mấy tác dụng.
- Công kích của hắn chẳng ra sao cả? Tại sao đánh giết được nhiều trưởng lão như vậy?
Tộc Vương Tê Viên tộc khẽ nhíu mày, nghi hoặc không hiểu Lục Ly đang giở trò gì, hắn phóng thích đống sát chiêu khí thế kinh thiên, lại không có uy lực quá lớn kia để làm gì? Tưởng đại viên mãn là đồ ngu chắc? Hay là chính hắn đều ngu rồi.
- Tộc Vương Tê Viên tộc , nếm thử sát chiêu diệt thế đồ sát đại viên mãn của ta đây? Bá khí tuyệt luân, Phong Hỏa Luân vô địch!
Lục Ly đột nhiên bạo rống một tiếng, sau đó phóng thích ra một đoàn hỏa cầu khổng lồ, hỏa cầu kia lấp lánh quang mang bảy màu lóa mắt, chiếu sáng rực trọn cả sơn động, chọc cho Tộc Vương Tê Viên tộc bất giác híp mắt lại. Tộc Vương Tê Viên tộc khẽ lắc đầu, đứa này thiểu năng à? Tưởng thế là vui chắc.
- Không đúng...
Đột nhiên, Tộc Vương Tê Viên tộc kinh hô, bởi vì hắn phát hiện Lục Ly đột nhiên biến mất, thân thể và khí tức hoàn toàn tan biến, cứ thế không chút dấu hiệu tan biến ngay trong sơn động.
...
Một tên Thánh Hoàng tan biến ngay dưới mí mắt một tên đại viên mãn, chuyện này mà truyền đi ra, đừng nói võ giả bên ngoài không tin, ngay cả người trong cuộc là Tộc Vương Tê Viên tộc đều không dám tin.
Hắn cách Lục Ly chỉ chừng trăm dặm, lại một mực cảm ứng mọi động tĩnh trong sơn động, hắn cũng không phát hiện thiên địa chi lực có bất kỳ dị động nào, cũng không cảm giác được không gian có ba động, thế mà Lục Ly cứ vậy tan biến không có chút dấu hiệu nào.
Đại Thiên thế giới này có trăm vạn chủng tộc cùng tồn tại, có rất nhiều chủng tộc nắm giữ năng lực kỳ dị, có thể nói là vô kỳ bất hữu (không gì không có). Nhưng chuyện xảy ra hôm nay lại vượt ra khỏi khả năng nhận biết của Tộc Vương Tê Viên tộc, hắn mắt trợn trừng, thần niệm đảo quanh bốn phía, đồng thời điều động lực lượng thiên địa trấn áp phương viên ngàn dặm.
Nhưng mà, Lục Ly vẫn cứ biến mất, biến mất vô tung vô ảnh, như thể bốc hơi khỏi thế giới này.
Ầm!
Tộc Vương Tê Viên tộc không tin đây là sự thật, hắn điều động đại lượng thiên địa chi lực gào thét lượn vòng trong sơn động, những thiên địa chi lực kia bị hắn ngưng tụ từng thanh từng thanh thương nhọn, không ngừng bay tới bay lui trong sơn động, bao trùm hết mọi ngóc ngách không gian. Tầng băng mặt ngoài bị gọt đi từng lớp từng lớp, không gian cũng bị xé thành từng mảnh từng mảnh, từng đạo khe nứt to tướng hiện ra.
- Không có!
Tộc Vương Tê Viên tộc biến sắc, trong mắt hiện đầy phẫn hận và tiếc nuối, lúc này bên ngoài chắc đã kéo tới không ít trưởng lão và quân sĩ, ai nấy đều đang chờ đợi tin chiến thắng từ hắn, chẳng lẽ giờ ra ngoài lại nói hắn vốn có thể nhẹ nhàng đánh giết Lục Ly, nhưng cuối cùng lại bị Lục Ly giảo hoạt, dùng kế lừa trốn mất.
Ai sẽ tin?
Hắn lại làm sao nói được ra miệng?
Quân sĩ mặt dưới không chừng sẽ hoài nghi cảnh giới đại viên mãn của hắn là giả, cường giả đại viên mãn lại để cho một tên Thánh Hoàng sơ kỳ trốn đi ngay trước mắt? Đây chắc là chuyện cười trăm vạn năm mới có một lần?
Da mặt Tộc Vương Tê Viên tộc bất giác nóng lên, hắn bạo nộ, điên cuồng công kích tứ phía, từng phiến từng phiến nham thạch ngoài sơn động bị hắn gọt đi, tầng ngoài cùng sơn động đều bị đánh nát, đây chính là nham thạch cứng rắn sánh ngang Chí Tôn thần binh a.
Ầm!