Năm sáu ngày sau, hắn tỉnh lại. Khoanh chân ngồi xếp bằng chốc lát, đảo mắt nhìn bốn phía một lượt, cảm giác gần đây pháp giới lại có chút biến hóa nhỏ.
Từ sau lần thuế biến trước, pháp giới có vẻ càng lúc càng có khí tức sinh mệnh, trước kia pháp giới là vật chết, nhưng giờ pháp giới lại là vật sống, hắn có thể ẩn ẩn cảm giác được pháp giới khe khẽ rung động.
- Không biết sau cùng pháp giới này của ta sẽ biến thành bộ dáng thế nào?
Lục Ly thì thào tự nhủ, song hắn không có thời gian đi quản nhiều, then chốt hơn cả là hắn có muốn quản cũng không biết quản thế nào, thứ này không bị hắn khống chế mà cứ thế tự hành diễn hóa.
Lục Ly sửng sốt hồi lâu, sau đó lóe lên đi ra, trực tiếp phóng thích Vô Ngân Đạo, tránh miễn bị phát hiện vết tích.
Hắn dạo qua phụ cận một vòng, tìm tới một tòa đại thành, tiến vào. Hắn cảm thấy giới diện này tương đối lớn, đoán chừng sẽ có rất nhiều tài nguyên bảo địa quan trọng, hắn tính làm một cú ở đây, giới diện lớn thế này, muốn tìm ra hắn đâu phải chuyện dễ?
Khắp nơi trong thành đều đang đàm luận về hắn, hắn đã nghe đến tê dại. Hắn không hiển lộ thân hình, bởi vì trong thành có cường giả tiệm cận đại viên mãn. Sau một hồi tản bộ, cuối cùng đã thăm dò được một ít tin tức hữu dụng.
Tỉ như ba nơi tài nguyên bảo địa trọng yếu ở Tê Cổ Giới đều có trọng binh trấn giữ, mỗi nơi tài nguyên bảo địa lại có hai cường giả tiệm cận đại viên mãn trấn thủ. Khu vực vạn dặm quanh bảo địa cấm chỉ bất cứ võ giả nào tới gần, bằng không sẽ giết không tha. Nghe nói bên kia còn có Thần Văn cường đại, chỉ cần khẽ áp sát liền sẽ dẫn phát Thần Văn công kích.
- Băng Hà Cốc? Chỗ này đi!
Lục Ly kiếm được một tấm địa đồ, khóa chặt một nơi tài nguyên bảo địa trong đó. Băng Hà Cốc này là địa danh vô cùng nổi tiếng ở Tê Cổ Giới, nơi đây thịnh sản một loại tinh thạch, toàn bộ Thiên Vũ Tinh Vực cũng chỉ có nơi này mới có, mỗi một viên tinh thạch đều giá trị liên thành, là một trong những tài nguyên bảo địa trọng yếu nhất của Tê Viên tộc.
Nghe nói sâu trong Băng Hà Cốc này còn kết nối với một nơi tuyệt địa, ngay cả trưởng lão Tê Viên tộc đều không dám xâm nhập, thậm chí theo như đồn đại, cường giả đại viên mãn tiến vào cũng sẽ bị băng phong.
Lục Ly nghe được tin này liền không khỏi chế nhạo, đây rõ ràng là đồn bậy. Đại viên mãn có thể chưởng khống lực lượng thiên địa, hàn khí có lạnh đến mấy, nói cho cùng chẳng phải vẫn là lực lượng thiên địa? Làm sao đại viên mãn có thể để bị băng phong cho được?
Lục Ly khoái tốc đi tới, tiêu tốn hơn mười ngày, hắn đã đến bên ngoài Băng Hà Cốc. Nơi đây quả thực rất tà môn, nhiệt độ bên ngoài sơn cốc rất cao, nhưng vừa lại gần Băng Hà Cốc, từng tia hàn khí liền từ bên trong truyền ra, hơi lạnh nhập cốt tủy, đến mức khiến toàn thân Lục Ly đều phát run.
Đã tới đây rồi, đương nhiên Lục Ly sẽ không bị hàn khí dọa lùi, hắn tìm kiếm quanh phụ cận một phen, xác định ngoài sơn cốc không có cường giả mai phục bèn lập tức hạ lệnh:
- Huyết Linh Nhi, phá trận!
…
Băng Hà Cốc rất nổi danh ở Tê Cổ Giới, trong lịch sử khi Tê Cổ Giới còn chưa bị Tê Viên tộc chiếm giữ, vô số đại tộc từng vì Băng Hà Cốc mà ra tay đánh lớn. Chiếm giữ tài nguyên bảo địa ở đây có lợi hơn chiếm giữ cả trăm tài nguyên bảo địa bình thường.
Băng Hà Cốc trước nay vẫn luôn được thủ vệ rất nghiêm mật, Thần Văn được bố trí vô cùng nhiều, cũng vô cùng mạnh. Nếu muốn phá giải toàn bộ, vậy phải cần thời gian tương đối lâu, chẳng qua Huyết Linh Nhi chỉ cần yên ắng cải biến một ít Thần Văn, mở ra một con đường cho Lục Ly đi vào là được.
Hiện tại tạo nghệ ở phương diện thần văn của Huyết Linh Nhi càng lúc càng mạnh, chỉ tiêu tốn chừng nửa ngày liền đã phá giải ra được một thông đạo. Huyết Linh Nhi cảm ứng qua một phen, phát hiện bên trong chỉ có hai tên cường giả tiệm cận đại viên mãn trấn thủ, Lục Ly liền yên tâm tiềm nhập đi vào.
Băng Hà Cốc rất lớn, rộng đến cả ngàn dặm, dài không biết bao nhiêu mà kể, bởi vì sâu trong đó ngay cả cao tầng Tê Viên tộc đều không dám tiến vào, bọn hắn chỉ trấn thủ ở ngoại vị. Hai bên Băng Hà Cốc là núi cao sừng sững, núi cao này chạy dọc vào sâu bên trong, ngước lên đỉnh đầu chỉ có thể thấy được một khe nhỏ, bởi thế nhìn qua Băng Hà Cốc tựa như một sơn động.
Khắp trong sơn cốc toàn là khối băng, không thấy mặt đất sơn thể, đập vào mắt chỉ là một tầng băng cực dày. Lục Ly thấy được rất nhiều nô lệ, những nô lệ kia trực tiếp khai mở sơn động, cư trú ngay trong tầng băng, ai nấy đều khoác áo choàng cực dày, chủng tộc rất đa dạng, thực lực đa số đều không mạnh, hai mắt vô thần, dường như đã tê dại.
Từng đội từng đội quân sĩ tuần tra, khẩn trương tìm kiếm bốn phía. Bọn hắn rõ ràng đã nhận được tin tức, Lục Ly tập kích giới diện phụ rất, rất có thể tiếp theo sẽ tới giới diện này. Mà trong giới diện này, Băng Hà Cốc chính là một trong mấy mục tiêu then chốt mà Lục Ly có thể tấn công.
Lục Ly chỉ mới đi tới chừng mười dặm, lại đã gặp phải mười mấy nhóm quân sĩ, có thể thấy nơi đây đề phòng nghiêm ngặt đến cỡ nào. Đương nhiên, đối với Lục Ly mà nói, có nhiều quân đội hơn nữa cũng là vô dụng. Lục Ly cứ thế khoái tốc đi tới, tiêu tốn khoảng một nén nhang liền đã đến trong chủ thành Băng Hà Cốc.
Nơi này được kiến tạo một tòa tiểu thành, bên trong chí ít phải đồn trú mười vạn đại quân, khắp nơi trên tường thành đều đứng đầy quân sĩ, cửa ra vào cũng có quân đội canh giữ. Nếu không nhờ có thuật tiềm ẩn, muốn tiến vào thành tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Ở ngoài thành, Lục Ly cảm ứng một phen, xác định trong thành chỉ có hai tên chí cường giả, hắn đang định chuẩn bị động thủ. Trong thành đều là quân sĩ Tê Viên tộc, hắn chỉ việc trực tiếp ra tay hủy đi thành trì là được. Thậm chí Lục Ly còn muốn đợi phá xong rồi sẽ thả hết mấy chục vạn nô lệ kia, cũng tính là làm việc tốt.
- Đó là lối đi thông với sâu trong Băng Hà Cốc?