Bất Diệt Long Đế

Chương 4768: Thúc thủ vô sách




Tê Viên tộc còn có không ít cường giả tiệm cận đại viên mãn, nếu kể cả những lão tổ ẩn thế thọ nguyên sắp hết, tổng cộng chừng khoảng tám chín mươi người.

Hai mươi cường giả tới lần này đều là trưởng lão đang tuổi tráng niên, nếu không chết có thể sống thêm mấy vạn mười mấy vạn năm, là trụ cột của Tê Viên tộc. Nếu cả hai mươi trưởng lão đều vẫn lạc ở chỗ này, Tê Viên tộc liền đại thương nguyên khí.

Ngừng lại hiện trường một lát, một tên Thánh Hoàng khoái tốc chạy vội tới, bi thống trầm quát:

- Bẩm chư vị đại nhân, lại một chiến thuyền bị tập kích, toàn bộ quân sĩ bên kia đều bị giết, di hài sáu vị đại nhân Tê Viên tộc bị đặt lại trên chiến thuyền, bên cạnh đó còn có một phong thư...

- Dẫn đường!

Tứ trưởng lão hét lớn, chúng cường giả gào thét lao đi, rất nhanh liền tìm đến chiến thuyền kia. Chiến thuyền không bị phá hoại, hơn ngàn võ giả trên thuyền bị đồ sát, chết rất thảm. Bốn trong sáu bộ thi thể bị đốt thành than cốc, nhìn ra không diện mạo, chỉ có hai cường giả đỡ hơn chút, song đầu cũng bị đánh nát.

Dù cho bốn bộ thi thể đã bị đốt thành tro bụi, trưởng lão Tê Viên tộc vẫn thoáng nhìn liền nhận ra, đây chính sáu vị trưởng lão của Tê Viên tộc bọn hắn. Rất nhiều trưởng lão Tê Viên tộc mắt đỏ ngầu, trên thân cuộn trào sát ý. Sáu tên trưởng lão này là đồng bào đồng tộc với bọn hắn, có người còn là thân nhân, thấy được người thân chết thảm như vậy, bọn hắn há có thể không giận?

Hưu!

Tứ trưởng lão phi thân tới, bắt lấy phong thư đặt bên cạnh thi thể, khoát tay nói:

- Thu liễm thi thể đi.

Mấy tên trưởng lão vội vàng lấy ra quan tài ngọc thu liễm di thể, số trưởng lão và cường giả ba tộc còn lại thì đều nhìn chằm chằm Tứ trưởng lão.

Tứ trưởng lão mở thư ra đọc qua một lượt, sắc mặt dần trở nên âm trầm, tiện tay ném thư cho một tên trưởng lão đứng bên cạnh, trưởng lão kia nói:

- Thiên Đế Tông tại Vô Tẫn Thần Khư có ân với Lục mỗ, bởi thế chuyện Vô Tẫn Thần Khư Lục mỗ không thể không quản, Lục mỗ và Tê Viên tộc vốn không thù không oán, trước đó cũng từng bắt chuyện qua với quý tộc, nhưng các ngươi khăng khăng cố chấp, Lục mỗ đành phải lấy giết hại ngăn giết hại. Nhanh chóng triệt thoái, bằng không Lục mỗ chỉ còn nước đánh giết toàn bộ các ngươi. Nếu Tê Viên tộc các ngươi vẫn cứ muốn chiến, vậy Lục mỗ đành phải đánh tới Thiên Vũ Tinh Vực. Thử hỏi khi quá nửa số trưởng lão Tê Viên tộc các ngươi chết đi, Mông tộc và Lưu tộc liệu có động tâm? Thối lui bây giờ, ân oán giữa Lục mỗ và Tê Viên tộc xem như xóa bỏ, bằng không hậu quả tự chịu, Lục Ly!

Trong thư Lục Ly lưu lại đã nói rõ ràng tiền nhân hậu quả, hai tộc quần mà hắn nhắc đến ở đây chính là cừu gia lớn nhất của Tê Viên tộc. Bởi thế Tứ trưởng lão mới không nổi giận trực tiếp xé nát, đám trưởng lão truyền tay nhau thư tín, sau khi xem xong ai nấy đều không khỏi phẫn nộ, có người rống lên, lại có người trầm mặc như Tứ trưởng lão.

Nếu là trước đây, Lục Ly trực tiếp viết thư, đám trưởng lão sẽ hoàn toàn không để tâm. Nhưng giờ thì khác, Lục Ly bằng sức một mình, đối mặt ba mươi cường giả tiệm cận đại viên mãn, lại vẫn như vào chỗ không người, nhẹ nhàng diệt sát sáu tên trưởng lão, đương đầu một gậy, đánh cho đám trưởng lão Tê Viên tộc sửng sốt ngây dại.

Điều bọn Tứ trưởng lão kiêng sợ nhất không phải chiến lực Lục Ly, mà là thuật tiềm ẩn của Lục Ly. Lúc này bọn hắn đều đã hồi thần, lấy năng lực bọn hắn, sợ rằng rất khó phát hiện ra được đối phương.

Ở phía đối diện, Lục Ly lại có được khả năng miểu sát bất kỳ trưởng lão nào trong bọn hắn, nói cách khác nếu bọn hắn tiếp tục tiến đánh Vô Tẫn Thần Khư, rất có thể sẽ bị Lục Ly đánh giết từng người, cuối cùng toàn quân lật chìm.

Bọn hắn chết rồi thì cũng chưa tính đại sự. Nhưng nếu Lục Ly đánh tới bản bộ Tê Viên tộc, không ngừng ám sát trưởng lão cường giả. Đợi khi số trưởng lão tử thương đủ nhiều, cừu gia lớn nhất của bọn hắn, Mông tộc và Lưu tộc tất sẽ động tâm, đến lúc đó liên thủ đánh tới, Tê Viên tộc liền đi đứt.

Nguyên một đám cường giả nhìn sang Tứ trưởng lão, chờ đợi hắn đưa ra quyết định. Tứ trưởng lão cúi đầu trầm ngâm, mãi một nén hương sau mới đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Tiếp tục đi tới, đến Vô Tẫn Thần Khư!

Sở dĩ Tứ trưởng lão quyết định tiếp tục đi Vô Tẫn Thần Khư là có hai nguyên nhân, đầu tiên là trước khi tới hắn từng thề thốt, nói nhất định sẽ mang đầu Lục Ly về, nếu cứ vậy ảo não quay về, hắn còn mặt mũi nào ngồi lên ghế Tứ trưởng lão? Mất hết uy vọng, còn làm sao thống soái quần hùng?

Một nguyên nhân khác là hắn tuyệt đối tín nhiệm và sùng kính Tộc Vương, ở trong mắt hắn, cường giả đại viên mãn không gì không thể. Nếu Lục Ly thật có thể đương cự với cường giả đại viên mãn, hoặc ngay cả cường giả đại viên mãn đều không phát hiện ra được, vậy Lục Ly cần gì phải dông dài lải nhải với bọn hắn, nào là dọa nạt, nào là viết thư, cường giả chân chính sẽ không giở mấy thủ đoạn hạ lưu kiểu này, trực tiếp giết đi qua chẳng phải là xong.

Tứ trưởng lão cho rằng đại viên mãn tuyệt đối có thể nhẹ nhàng đánh giết Lục Ly!

Hắn hạ lệnh toàn quân tốc lực đi tới, không tiếp tục ở lại đây dây dưa với Lục Ly. Trong thư Lục Ly viết rất rõ ràng, Thiên Đế Tông có ân với hắn, đã vậy Tứ trưởng lão liền quyết định tốc lực đi tới, trực tiếp giết đến Vô Tẫn Thần Khư.

Sau đó bắt lại toàn bộ cường giả Thiên Đế Tông, đương chúng xử quyết, để xem Lục Ly rốt cục có tới cứu hay không?

Lục Ly không dám quang minh chính đại tập kích, chứng tỏ hắn không dám công nhiên khai chiến với nguyên một đám cường giả. Như vậy bọn hắn cứ tụ lại với nhau, Lục Ly có thể làm gì được? Hắn muốn dùng dương mưu đường đường chính chính, đánh nát âm mưu quỷ kế của Lục Ly, trực tiếp nghiền Lục Ly thành phấn vụn.

Hắn nói rõ ý định của mình, các trưởng lão và cường giả ba tộc còn lại dồn dập tán đồng, cho rằng ý tưởng này của Tứ trưởng lão rất chính xác. Đại quân ba tộc tụ lại, tất cả chiến thuyền phi hành sát nhau, ba chiếc hợp thành một, như thế thần niệm chúng cường giả có thể bao trùm hết thảy chiến thuyền, một khi Lục Ly tấn công, bọn hắn có thể lập tức phát hiện ra được.