Bất Diệt Long Đế

Chương 4713: Vô pháp vô thiên (2)




- To gan lớn mật!

- Vô pháp vô thiên!

Các trưởng lão của Quánh tộc giận sôi gan, lập tức truy tung chân tướng, nhưng những lão ma này làm chuyện rất sạch sẽ, không để lại bất cứ đầu mối gì. Toàn bộ người chứng kiến đã bị đánh chết, đều là bị trong nháy mắt trấn áp đánh chết, ngay cả đưa tin cũng không thể.

- Đi tài nguyên bảo địa còn lại!

Cường giả Quánh tộc dò xét một vòng, lần lượt tỉnh ngộ, xem tình huống này, nếu bọn họ còn chưa đi tiếp viện thì khó giữ được mấy tài nguyên bảo địa đỉnh cấp khác. Lập tức có từng nhóm trưởng lão tách ra, mỗi người phóng hướng mấy tài nguyên bảo địa đỉnh cấp còn lại.

Ầm ầm ầm ầm!

Quả nhiên, lúc nhóm trưởng lão bay đến một khu tài nguyên bảo địa, phát hiện có năm lão ma đang tập kích bên trong, quân sĩ ở bên trong đã bị tru diệt hơn một nửa.

Nhóm trưởng lão thấy cảnh tượng này thì vô cùng căm phẫn, không để ý mấy lão ma đến từ tộc quần gì, toàn bộ trưởng lão vù vù bay qua, xông giết.

- A...

Năm lão ma ở bên trong đều ngẩn ra, thần niệm tra xét được một đám trưởng lão của Quánh tộc như trâu đực nổi khùng vọt tới, năm lão ma đều bị dọa chết khiếp.

Một lão ma lập tức rống to:

- Chư vị bằng hữu Quánh tộc, đây là hiểu lầm, Lục Ly vừa mới xông vào, chính mắt chúng ta nhìn thấy, thật ra chúng ta đến bắt Lục Ly!

- Chư vị trưởng lão của Quánh tộc, các ngươi có ý gì? Vì sao công kích chúng ta, ta muốn kháng nghị với tộc vương của các ngươi! Đừng công kích nữa, nếu không chúng ta sẽ đánh trả!... Được rồi, chúng ta sai rồi, có chuyện gì từ từ nói, dừng lại đi!

- Chư vị đại nhân, đây thật ra là hiểu lầm, đừng công kích nữa, công kích nữa thì chúng ta sẽ chết...

Chỉ trong giây lát, mấy lão ma này đã không chống đỡ nổi, bên trưởng lão Quánh tộc có mười người, gấp hai lần bên này, mấy lão ma này sao có thể chịu đựng nổi?

Vài lão ma rất nhanh bị thương, nhưng cường giả Quánh tộc không hề ngừng tay, tiếp tục tấn công mãnh liệt. Nếu cứ tiếp tục như thế, năm lão ma sẽ gục ngã tại đây, mấy lão ma này chỉ có thể cầu xin tha thứ.

Cầu xin tha thứ cũng vô dụng, trưởng lão của Quánh tộc đều đã tỉnh ngộ, cảm giác tài nguyên bảo địa trước đó không phải do Lục Ly tập kích, mà là do đám lão ma đáng hận này. Bọn họ có một loại cảm giác bị trêu đùa, bị nhục nhã, cộng thêm có rất nhiều quân sĩ đều chết thảm ở những tài nguyên bảo địa này, bọn họ làm sao có thể không nổi giận chứ? Bọn họ không nói nhảm, muốn giết chết năm lão ma này.

- Trốn!

Đám lão ma biết nếu còn không trốn thì sợ là sẽ không thoát được nữa. Năm lão ma lập tức mỗi người thả ra thần thông và sát chiêu cường đại, bức lui mười trưởng lão, sau đó điên cuồng chạy trốn bốn phương tám hướng. Nhưng nếu mười trưởng lão để cho họ dễ dàng chạy trốn thì mười người bọn họ đều là phế vật.

Mười trưởng lão điên cuồng truy sát, cuối cùng bắt được ba lão ma, hai lão ma khác có thuật chạy trốn rất mạnh, bị bọn họ trốn thoát được. Ba lão ma còn lại rất thảm, hai người bị giết, một người đầu hàng bị bắt.

Trưởng lão còn lại đi tài nguyên bảo địa khác cũng gặp trường hợp như vậy, vô số lão ma đều đang tập kích tài nguyên bảo địa. Các nơi truyền đến tin tức, còn có rất nhiều Thánh Hoàng tổ chức thành đoàn thể đi công kích những tài nguyên bảo địa này. Nhiều tài nguyên bảo địa nhỏ đều bị đánh cướp, mặt trên còn để lại lời nói của Lục Ly, thoạt nhìn vô cùng mỉa mai...

Tin tức truyền về Trưởng Lão Đường của Quánh tộc, nhị trưởng lão của Quánh tộc giận dữ, tự mình suất lĩnh cường giả truyền tống tới bên này, muốn cho những cuồng đồ gan lớn bằng trời này một bài học xương máu.

Cường giả của Quánh tộc gần như dốc toàn bộ lực lượng, thề phải khiến đám cường giả làm loạn này trả giá đắt, quân đội của Quánh tộc cũng được triệu tập quy mô lớn qua đây.

Đại trưởng lão của Quánh tộc lần trước đã lên tiếng, đám lão ma này vẫn còn dám xằng bậy, thật sự coi Quánh tộc bọn họ là trái hồng mềm có thể tùy tiện nắn bóp sao.

Toàn bộ cửa ra vào đều bị phong ấn, hơn nữa có rất nhiều cửa ra vào phong ấn hơn mười tầng, muốn phá vỡ thì ít nhất phải mất mấy ngày.

Cửa ra vào có võ giả quản chế, cho nên muốn chạy trốn khó như lên trời. Nhị trưởng lão của Quánh tộc mang theo cường giả truyền tống qua đây, sau đó nói ra một câu, phàm là võ giả và cường giả tham dự cướp bóc lập tức tới thành đô tự thú tội, như vậy Quánh tộc còn có thể xử lý nhẹ, bằng không đợi đến lúc bọn họ xuất động, phát hiện một tên là giết một tên.

Tin tức này được truyền ra thông qua thám báo của Quánh tộc, rất nhiều Thánh Hoàng và cấp Đế tham dự cướp bóc sợ hãi, lập tức vọt tới hướng thành đô, chủ động giao ra báu vật tài nguyên đã cướp bóc, mặc cho Quánh tộc xử phạt.

Mà đám cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn kia lại không vui, thân làm chí cường giả, bọn họ đều là những kẻ kiêu ngạo, không muốn giao vận mệnh của mình vào tay người khác.

Cho nên có vài cường giả thông qua người trung gian truyền lời qua, ý tứ là bọn họ cũng là tới giúp đỡ, một số cường giả và Quánh tộc còn là quan hệ minh hữu, không cần phải làm căng như vậy. Tới mức đó là được, bọn họ rút lui là được rồi, cùng lắm thì giao trả thứ đã cướp đi...

Nhị trưởng lão vừa nghe những câu truyền lời này thì thoáng chốc nổi giận, giành giết rồi giờ nói một câu là bỏ qua hết? Trên thế giới này còn có chuyện dễ dàng như vậy sao? Minh hữu? Lúc trước cướp đoạt giết người sao không ngẫm lại minh hữu đi? Đúng là buồn cười.

Nhị trưởng lão truyền lời ra ngoài, không chấp nhận bất cứ thương thượng nào, hoặc là tự mình đến đây nhận tội, nếu không lần sau sẽ giết hết không luận tội.

Lời này thả ra ngoài, chẳng khác nào không còn đường quay lại.

Lần này có hơn một trăm cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đi vào giới diện này, thêm cả tộc đàn phụ thuộc bọn họ cùng với minh hữu Quánh tộc mời tới, cộng lại là hơn hai trăm người. Hiện tại nhị trưởng lão Quánh tộc lại triệu tập tới mấy chục người, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn tăng đến ba trăm người.