Bất Diệt Long Đế

Chương 4660: Ta không cam lòng




Lục Ly đã mở lời ra điều kiện, vị trí trưởng lão của Lê Cổ Đỉnh nhất định không thể bảo vệ được, nhốt mấy ngàn năm thì thôi.

Còn về Lê Cổ? Hắn không nhắc tới, thì đương nhiên sẽ làm dựa theo ý tứ trước đó của Lê Hoàng, lôi ra ngoài thành xử lý, xương cốt không còn...

Trang viên Lê gia, trong một tòa thành, một vị công tử đang uống rượu, sắc mặt có chút phiền muộn, mấy nữ nhân ngồi bên cạnh, cẩn thận hầu hạ. Các nàng rất rõ tính cách của Cổ thiếu gia này khá kém, một khi không tốt các nàng cũng sẽ bị đánh chết.

Gần đây tâm tình của Lê Cổ không tốt, bị gia tộc hạn chế đi ra ngoài, chỉ có thể ở đây uống rượu giải sầu.

Các tộc nhân trong tộc bình thường đối xử với hắn vô cùng tốt, mấy ngày gần đây bỗng cách xa hắn, cảm giác nhìn hắn giống như đang nhìn ôn dịch vậy.

Hắn biết rõ nguyên nhân --- là Lục Ly đã trở lại, cũng vì Lục Ly đã lập được đại công, mà lúc trước hắn còn muốn cưỡng hôn Lục Linh, hơn nữa còn thả ra rất nhiều lời cay độc, nếu như Lục Linh không theo, vậy thì sẽ diệt Lục gia...

Lục Ly sau khi đến Tử Thần rồi, giành đi tất cả danh tiếng của các công tử trẻ tuổi Tử Thần, ba đóa kim hoa Tử Thần đều có quan hệ mập mờ với Lục Ly, điều này khó tránh khỏi khiến các công tử trẻ tuổi của Tử Thần cảm thấy khó chịu. Khi Lục Ly còn ở đây bọn họ không dám làm bậy, khi Lục Ly đi Tiên vực mấy năm trời, không có tin tức gì, lúc này đám người trẻ tuổi bọn họ đương nhiên dao động tâm tư rồi.

Khí chất của Lục Linh rất đặc biệt, dung mạo tuyệt đỉnh, khiến bọn họ đã sớm ngấp nghé tới, thân là công tử bột lớn nhất Lê gia, Lê Cổ sao có thể không phát huy một chút phong thái ăn chơi trác táng của mình được?

Ầm!

Uống thôi, uống thôi, Lê Cổ lại nổi giận, cầm bình rượu đập mạnh xuống đất, khiến đám nữ tử xung quanh sợ tới mức lạnh run. Sau khi hắn đập loạn một trận, phát tiết đủ rồi, một lần nữa quay lại uống rượu.

- Lục Ly, sớm muộn gì cũng có ngày ta phải giết chết ngươi, giết chết ngươi!

Lê Cổ nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt lộ ra tia sáng dâm tà, lạnh giọng nói:

- Lục Linh, ngươi cũng trốn không thoát đâu, bản thiếu gia sớm muộn bắt ngươi tới tay, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Bên ngoài vang lên một loạt những tiếng bước chân, một lão giả bưng một vò rượu đi vào, chân của hắn dẫm lên những mảnh bình rượu vỡ, vang lên những âm thành lanh lảnh.

Lê Cổ ngẩng đầu liếc nhìn, hừ lạnh một tiếng, cất giọng nói:

- Đại tổng quản sao lại có thời gian đến địa phương nhỏ này của tiểu nhân rồi? Còn đưa rượu cho ta? Hai ngày trước cũng không có cái thái độ này nha?

- Aiz!

Đại tổng quản Lê gia nhìn mặt đất đầy mảnh vỡ, khẽ thở dài, có chút tiếc nuối nhìn Lê Cổ, nói:

- Lão hủ cũng không muốn đến đây, nhưng tộc vương đích thân hạ lệnh, lão hủ không tới không được.

- Tộc vương? Thái gia gia?

Lê Cổ giật mình, có chút nghi hoặc nói:

- Thái gia gia bảo ngươi đưa rượu tới? Đây là tình huống gì?

Lê Cổ rất rõ thái gia gia kia của hắn bình thường nhìn thẳng hắn cũng không nhìn, cả năm gặp hắn nhiều nhất cũng chỉ một lần, trong mắt thái gia gia hắn là một đứa cháu có cũng được mà không có cũng chẳng sao của Lê gia, không ngờ vậy mà lại bảo đại tổng quản đưa rượu tới cho hắn?

- Không đúng!

Ánh mắt hắn bỗng nhiên co rụt lại, hắn thấy được sự đáng thương trong mắt của đại tổng quản, toàn thân hắn rùng mình một cái, nói:

- Đại tổng quản, chuyện gì đã xảy ra?

Đại tổng quản vẫy tay, mấy thị nữ vội vàng bước nhanh ra ngoài, đại tổng quản đánh ra mấy cột sáng, mở thần văn ra, Lê Cổ hoàn toàn bị dọa sợ, cuống quít bò dậy, hỏi:

- Đại tổng quản, ngươi làm gì vậy?

- Cổ thiếu gia!

Đại tổng quản khẽ thở dài, nói:

- Phụng mệnh lệnh của tộc vương, ban cho ngươi một chén rượu, ngươi... an tâm đi thôi, thê nhi của ngươi tộc sẽ giúp ngươi chăm sóc tốt!

- Hả?

Thân người Lê Cổ đều đang run rẩy, ánh mắt hắn mở rất to, không dám tin mà hỏi:

- Tại sao? Ta không làm gì sai mà? Ta nhiều nhất có đôi lúc sơ suất, nhưng cũng không xúc phạm tới luật thép của tộc, thái gia gia vì sao muốn giết ta? Ta không tin, ta muốn gặp thái gia gia, ta muốn gặp phụ thân!

- Ngươi thật sự không phạm lỗi sai gì lớn cả!

Đại tổng quản trầm giọng nói:

- Nhưng ngươi chọc phải người không nên chọc, tộc vương vì để bình ổn cơn phẫn nộ của hắn, mà không thể làm ra những chuyện trái với ý của hắn được. Hi vọng ngươi có thể hiểu được!

- Lục Ly?

Trong mắt Lê Cổ xuất hiện sự hận thù, sau đó vẫn không hiểu mà hỏi:

- Lục Ly chẳng lẽ đã trở thành Đại Viên Mãn hay sao? Thái gia gia vì sao phải sợ hắn? Nếu ta chết rồi, lời nói của Lê gia còn có uy vọng gì? Ta cũng không tin, đây chắc chắn không phải lệnh của thái gia gia.

Vù!

Trong tay đại tổng quản xuất hiện một cái ngọc phù, Lê Cổ vừa nhìn sắc mặt đã hoàn toàn trở thành tro tàn, hắn ngồi sững người trên mặt đất, trên gương mặt đều là vẻ bối rối, vẫn không dám tin, thì thào đứng dậy nói:

- Sao có thể? Sao có thể? Ta không tin, ta không tin, phụ thân ở đâu? Gia gia ở đâu? Ta muốn gặp bọn họ!

- Bọn họ sẽ không tới gặp ngươi đâu!

Đại tổng quản ngồi xổm xuống, nói:

- Cổ thiếu gia, việc này không thể nghịch chuyển nữa, nếu như có thể gánh được áp lực, tộc vương chắc chắn sẽ không đích thân vả mặt của mình. Đây không chỉ vì tộc dàn, cũng là vì cả Tử Thần!

- Lục Ly hiện tại mạnh như vậy rồi sao?

Giọng nói của Lê Cổ có chút run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn đại tổng quản nói:

- Lục Ly cũng đã mạnh đến mức khiến thái gia gia giết chết chính con cháu của mình để lôi kéo được hắn? Để bình ổn cơn phẫn nộ của hắn?

- Cũng không phải hoàn toàn là Lục Ly!