Bất Diệt Long Đế

Chương 4640: Nói nhảm nhiều lời (2)




Cho nên Lục Ly không nói ra chuyện này mà chỉ để trong lòng, hắn trở về lại tiếp tục tu luyện, đồng thời chờ đợi tin tức truyền đến từ chỗ Đông Cảnh Chi Vương bên kia. Mấy ngày kế tiếp phía bên Nguyên Cảnh vẫn rất bình ổn, không truyền ra bất cứ tin tức gì.

Mạc Thiên Thiên trở về vào ngày hôm sau, Kỳ Sư Sư rất biết mua chuộc lòng người, đưa nàng rất nhiều lễ vật. Mạc Thiên Thiên kể chuyện này cho Lục Ly, Lục Ly cũng không phản đối khiến Mạc Thiên Thiên yên tâm nhận lấy. Dù sao Mạc Thiên Thiên cũng không ngốc đến mức đi nói với Tiểu Bạch rằng Kỳ Sư Sư cô nương rất tốt, ngươi mau cưới nàng đi...

Mấy ngày kế tiếp, Kỳ Sư Sư cùng Mạc Thiên Thiên dính chặt lấy nhau, như vậy lại quá tiện cho Loan Tịch. Loan Tịch không đi Thành Vệ Quân, mỗi ngày đều ở cùng Lục Ly.

Lại qua ba ngày nữa, Tiểu Bạch tìm đến Lục Ly. Thấy dáng vẻ hấp tấp của Tiểu Bạch, Lục Ly vội vàng đứng lên hỏi:

- Làm sao? Nguyên Cảnh có tin tức?

- Không có!

Tiểu Bạch không chút lo lắng khoát tay nói:

- Ngươi chớ xía vào chuyện của cha, hắn có thể xử lý được. Nguyên Cảnh nho nhỏ năm ấy hắn còn tàn sát một lần, hiện giờ khó gì? Mấy ngày nay ta bận rộn uống rượu lại quên mất một chuyện. Lần trước không phải nói ta bị cha nhốt mấy trăm năm sao? Chỗ kia lại là địa phương rất tốt để luyện thể, lão đại ngươi cũng luyện thể, ngươi đi vào hấp thu ít thần dịch? Thần dịch ở nơi đó rất biến thái, ngươi hấp thu một thời gian thì nhục thân chắc chắn mạnh lên gấp mười lần.

- Hửm?

Lần trước quả thực Tiểu Bạch có nói chuyện này, có điều Lục Ly không nghĩ nhiều, dù sao hắn không muốn tu luyện dựa vào Đông Cảnh Chi Vương, miễn cho Đông Cảnh Chi Vương xem nhẹ.

Hắn dừng một lát nói:

- Chuyện này không được? Bí cảnh này chắc chắn là bảo địa vô thượng của Đông Cảnh các ngươi, ta đi vào thì cường giả Đông Cảnh các ngươi sẽ bàn tán. Bỏ qua, ta có rất nhiều thần dược có thể chậm rãi tôi thể.

- Ai dám bàn tán?

Tiểu Bạch lập tức trừng mắt, nói:

- Lão đại, lần này là ngươi lập được công lớn. Nếu không có ngươi thì đám Vũ thúc đều đã chết, ta dù không chết cũng thất bại. Với công lao của ngươi, đừng nói là đi vào một lần, cho dù đi vào mười lần cũng không ai dám nói nửa lời.

Lục Ly suy nghĩ một lát, hình như cũng đúng. Hắn không chiếm không tiện nghi của Đông Cảnh, hắn quả thực là người đã lập được công. Hắn nói:

- Được rồi, ta đi vào tu luyện, chờ khi kết thúc chuyện ở phía Huyền Cảnh, cha ngươi trở về ta sẽ đi Thiên Loạn Tinh Vực.

- Được!

Tiểu Bạch cùng không khuyên nhiều, kéo tay Lục Ly đi ra bên ngoài, Lục Ly bất đắc dĩ nói hai câu với Loan Tịch. Tiểu Bạch vẫn làm việc hấp tấp, nghĩ gì làm nấy, không thể giảng đạo lý với hắn được...

Lục Ly cùng Tiểu Bạch truyền tống đến thành Đông Vương, lối vào bí cảnh này nằm ngay trong một thành bảo của Đông Vương cung. Tiểu Bạch dẫn Lục Ly xông vào, rẽ trái rẽ phải tới một cung điện.

Bên trong cung điện có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trấn thủ, lão giả này thấy Tiểu Bạch dẫn Lục Ly đi vào, vội vàng hành lễ. Tiểu Bạch lười nhác nói:

- Mở tế đàn truyền tống, ta muốn dẫn lão đại đi tu luyện.

Lão giả ngẩn người, sau đó cười khổ:

- Tiểu chủ, không có mệnh lệnh của Cảnh Vương, các cường giả khác không được vào nơi này.

Lão giả này vẫn luôn tọa trấn ở đây, hắn cũng không quen biết Lục Ly. Mệnh lệnh của Đông Cảnh Chi Vương sao dám vi phạm? Nếu không phải Tiểu Bạch dẫn theo, hắn đã thẳng tay đánh bay Lục Ly ra ngoài.

Tiểu Bạch lập tức trợn trừng mắt nói:

- Nói nhảm làm gì? Ngươi biết hắn là ai không?

Lão giả vẫn lắc đầu cười khổ, nói:

- Ta không biết hắn là ai, cũng không quan tâm hắn là ai. Không có mệnh lệnh của Cảnh Vương thì trừ ngài ra những võ giả khác không được tiến vào.

- Tiểu Bạch, được rồi!

Lục Ly kéo Tiểu Bạch lại, không vào được cũng không sao, tu luyện nhục thân không phải chuyện một sớm một chiều, hắn không muốn gây khó dễ cho Tiểu Bạch.

Ầm!

Ai ngờ cơ thể Tiểu Bạch lóe sáng xuất hiện sau lưng lão giả, đánh tới một chưởng. Lão giả kia không phòng bị, bị Tiểu Bạch đánh một chưởng ra ngoài cung điện.

Bên này vừa động thủ, lập tức có vô số thần niệm mạnh mẽ quét tới. Lão giả đứng lên cười bất đắc dĩ, đang chuẩn bị nói điều gì hắn đột nhiên ngẩn người, tựa hồ nhận được truyền lời của một cường giả. Hắn lắc đầu nói:

- Được rồi, tiểu chủ. Ngươi dẫn hắn vào đi, có điều chỉ được tu luyện ở bên trong ba tháng.

- Hừ!

Tiểu Bạch rất bất mãn hừ một tiếng, vẻ mặt sa sầm. Lão giả kia mở tế đàn truyền tống, Lục Ly liếc nhìn Tiểu Bạch, bất đắc dĩ theo hắn đi vào.

Tiến vào trong là một không gian không quá lớn. Trong này lượn lờ sương khói, linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm, vừa tiến vào đã cảm giác có một luồng hơi thở đặc biệt khiến người khác thoải mái đến bất ngờ.

Nơi này có một hồ nhỏ, bên trong có thần dịch màu trắng. Thần dịch trong hồ nhỏ không tính là quá nhiều, đoán chừng lần trước đã bị Tiểu Bạch hấp thu quá nhiều, chỉ có một phần hồ. Trên vách tường có một động nhỏ đang chầm chậm chảy xuống thần dịch.

Sơn động bị phong kín, chỉ có một tế đàn truyền tống, Tiểu Bạch chỉ vào thần dịch nói:

- Lão đại, ngươi cứ việc hấp thu đi. Hấp thu toàn bộ thần dịch trong hồ này cũng được.

Lục Ly hỏi:

- Thần dịch này bá đạo không? Có cần phải chú ý điều gì không?

- Có hơi bá đạo!

Tiểu Bạch nói:

- Lần đầu hấp thu tốc độ nên chậm, hấp thu từng chút một để cho cơ thể thích ứng một hồi, cứ chậm rãi là được. Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện.

- Được!

Lục Ly tiến vào trong hồ nước, đầu tiên là đưa tay ra thử, tay nhúng vào trong hồ nước không thấy có chuyện gì. Nhưng khi Lục Ly vận chuyển nguyên lực hấp thu thần dịch trong hồ, thần dịch vừa tiến vào trong cơ thể Lục Ly đã cảm thấy khắp khắp cánh tay đều bị thiêu đốt.

- Năng lượng này quả nhiên bá đạo!

Lục Ly nén cảm giác đau đớn xuống, để nguồn năng lượng này luyện hóa tới toàn thân, đợi khi cơ thể đã thích ứng lại tiếp tục hấp thu thần dịch. Thần dịch này vô cùng bá đạo, hấp thu một giọt Lục Ly đã phải luyện hóa trong nửa nén nhang. Nếu muốn luyện hóa hết thần dịch trong ao này thì phỏng chừng mất thời gian là mấy năm.