Bất Diệt Long Đế

Chương 4620: Có vấn đề




Tuy Kỳ Sư Sư là tiên thú nhưng từ nhỏ đã biến hóa, dạng vĩnh cửu, cho nên đối với đám công tử ca Tiên Vực thì nàng là nữ thần, là một trong những bạn lữ lý tưởng nhất.

Ánh mắt của Mẫn Thạch Vũ cùng Nguyên Doãn trở nên nóng cháy, hai công tử đứng đầu bắt chuyện với Kỳ Sư Sư, nàng cười híp mắt đáp lại. Tiểu Bạch không có hứng thú, chỉ đáp lại hai câu, ánh mắt nhìn Cô Nguyệt Thành ở phía xa.

Tiểu Bạch không tiếp tục để ý tình hình xung quanh, nhóm Vũ đại nhân cũng giống như vậy, đi vào trạng thái chiến đấu. Thần niệm đã sớm quét qua, trong thành một mảnh im ắng, trống rỗng, chỉ có một thành bảo mở ra thần văn, không tra xét được tình huống bên trong, xem ra đám người Bối Áo ở bên trong.

Tiểu Bạch cùng nhóm Vũ đại nhân nhìn nhau một cái, lần lượt chuẩn bị ra tay. Chiến thuyền bay vào phạm vi cảnh giới thì ngừng lại, bốn phía cũng dần dần yên tĩnh trở lại, còn có một ít tiểu võ giả thụt lùi chút, bởi vì bọn họ biết chiến đấu lập tức sẽ bắt đầu.

Nhóm Kỳ Sư Sư ngừng nói chuyện, chờ đợi chứng kiến cuộc chiến kinh thế này. Về sau bọn họ cũng sẽ chiến đấu, các đời Cảnh Vương đều phải chiến đấu, nếu không thì làm sao phục chúng? Tuy Cảnh Vương theo chế độ gia tộc truyền thừa, nhưng tộc vương của từng đại tộc đều cần trải qua các trận chiến sàn lọc ra, Cảnh Vương không chỉ cần cảnh giới, còn cần sức chiến đấu.

Ai làm được thì lên, kẻ yếu đi xuống.

Khởi điểm của hậu đại Cảnh Vương đều rất cao, tài nguyên cũng sẽ rất phong phú. Nhưng nếu ngươi không cách nào thắng lợi trong những trận khiêu chiến thì tài nguyên trong tộc quần sẽ giảm dần.

Giống như Bối gia, nếu lần này Bối Áo thua thì về sau tài nguyên, mức độ trọng thị dành cho hắn sẽ yếu đi. Nếu như có thể thắng, chắc chắn Bối gia sẽ dốc hết sức bồi dưỡng hắn, xác suất trở thành Cảnh Vương sẽ tăng nhiều.

Cho nên trận chiến này rất quan trọng với Tiểu Bạch, Bối Áo. Cũng cực kỳ quan trọng với nhóm Kỳ Sư Sư, Nguyên Doãn xem cuộc chiến, bọn họ lặn lội ức vạn dặm lại đây không chỉ vì trợ uy, cũng để quan sát học tập.

Tiểu Bạch chờ giây lát, trầm giọng quát:

- Bối Áo lăn ra đây, ở Lung Hoàng Sơn đã giao kèo đấu cược, nhưng ngươi dùng âm mưu hố chúng ta, ngươi trái với quy tắc. Hôm nay Lục Tiểu Bạch này đến, quyết lấy mạng chó của ngươi trước bao người!

Vốn dựa theo tình huống bình thường, Lục Tiểu Bạch phải đợi Bối Áo đáp lại rồi mới ra tay, hai bên đấu võ mồm trước, ngươi nói ta sai, ta nói ngươi sai, giành làm đại biểu chính nghĩa. Cuối cùng không ai thuyết phục được đối phương, rồi mới oanh liệt đại chiến một trận.

Nhưng lần này khác.

Tiểu Bạch rống một câu xong mười người nhóm Vũ đại nhân phát ra công kích, lấy ra pháp bảo. Mấy chục luồng sáng lấp lánh xé rách hư không, làm quân sĩ ở gần giật nảy mình, hơi thở khủng bố khiến nhiều võ giả cảm giác được nghẹt thở, càng nhiều võ giả kinh khủng lui về phía sau.

Ầm ầm ầm ầm!

Công kích của cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thì khủng bố biết bao?Trong thành trì không có mở ra vòng bảo hộ, cho nên kiến trúc trong thành thoáng chốc bị đánh nát, mặt đất bị đánh ra một đám hố to. Chỉ một đợt công kích, nguyên tòa thành lớn biến mất, chỉ còn lại thành bảo mở ra thần văn đơn độc đứng thẳng đứng trong đống phế tích.

- A...

Vô số võ giả ở bốn phía vây xem mờ mịt chớp mắt, tuy với thực lực của Bối gia dễ dàng xây dựng một tòa thành trì, nhưng Cô Nguyệt Thành dù gì có lịch sử mười mấy vạn năm, xem như tòa thành cổ, bị phá hủy dễ dàng như vậy? Đám người Bối Áo đang làm cái gì? Tại sao không lập tức đi ra phòng ngự?

Nếu đám người Bối Áo đi ra sớm thì chiến trường hoàn toàn không cần thiết đặt ở trong thành, tòa thành cổ mười mấy năm sẽ không bị phế bỏ.

Tiểu Bạch và đám người nhìn nhau một cái, trong lòng cũng có chút mơ hồ, trong thành không có bất cứ bố trí, bị bọn họ dễ dàng đánh sập. Bên dưới thành trì chỉ có một ít trận văn hộ thành đơn giản, bởi vì không có mở ra nên bị bọn họ đánh nát.

Quan trọng nhất là ——

Đến giờ phút này, đám người Bối Áo vẫn chưa đi ra? Bọn họ đang làm gì? Đang bố trí âm mưu quỷ kế gì?

Trong võ giả vây xem có một tiểu võ giả cấp Đế thì thào:

- Có vấn đề!

Võ giả này tự nhiên là Lục Ly, sao hắn có thể chờ trong tiểu thành được, sau khi nhóm Tiểu Bạch đi, hắn lập tức thả ra vô ngân đạo tiềm ẩn lại đây.

Nhóm Tiểu Bạch ở ngoài sáng, Lục Ly trong tối, như vậy càng tốt một chút. Hắn cũng không cần ra tay, chỉ tra xét tình huống, nhắc nhở đám Tiểu Bạch là được. Hắn đã sớm bắt đầu tra xét, nhưng giống đám người Tiểu Bạch, Vũ đại nhân, không phát hiện được gì.

Huyết Linh Nhi đã sớm chui xuống lòng đất, tìm tòi phạm vi nghìn vạn dặm. Khiến Lục Ly ngạc nhiên nghi ngờ là, phạm vi vạn dặm bên này không có bất cứ bố trí, trừ thành bảo ra bốn phía không có bất cứ vấn đề gì.

Huyết Linh Nhi tra xét có mười một cường giả trong thành bảo, Huyết Linh Nhi không dám đến quá gần, nếu là mười một cường giả thì nhất định là nhóm Bối Áo.

Cô Nguyệt Thành đã bị hủy mà đám người Bối Áo còn co đầu rút cổ trong thành bảo làm cái gì? Bọn họ cho rằng dựa vào thành bảo là có thể ngăn cản nhóm Tiểu Bạch sao?

Lục Ly không nghĩ thông, hắn chỉ có thể tiếp tục tra xét. Bên kia, đám người Vũ đại nhân, Lục Tiểu Bạch tra xét một lần cũng không có bất cứ vấn đề gì, bọn họ có chút buồn bực, Bối Áo đang chơi trò gì?

Tra xét mấy lần, đợi mấy chục giây nhưng đám người Bối Áo vẫn không có bất cứ hành động, Tiểu Bạch trầm giọng quát một tiếng:

- Công kích, phá mở thành bảo này cho ta!

Một tòa thành bị hủy rồi, Tiểu Bạch sẽ để ý tòa thành bảo kia sao? Phá vỡ thành bảo này, để xem đám người Bối Áo núp ở đâu được. Bên dưới thành trì không có cấm chế thần văn, đám người Tiểu Bạch, Vũ đại nhân yên tâm rất nhiều.

Ầm ầm ầm!

Mười cường giả oanh tạc dồn dập, Tiểu Bạch không ra tay, đứng ở giữa không trung khoanh tay mà đứng, rất là ngầu. Một đám cường giả công kích một lúc, họ đứng giữ khoảng cách, vây quanh thành bảo này oanh kích, vậy thì có thể tấn công từ bốn phương tám hướng, năng lượng của vòng bảo hộ thành bảo sẽ nhanh chóng yếu đi.