Bất Diệt Long Đế

Chương 4607: Nói gì nghe nấy




Nếu đúng thế thì Tiểu Bạch sẽ trở thành trò cười của Tiên Vực. Mười Thánh Hoàng chết hết, chỉ còn lại Tiểu Bạch một xám xịt lui về Đông Cảnh. Có lẽ tâm trạng của Tiểu Bạch sẽ tan vỡ, không thể nào đột phá Đại Viên Mãn trong vòng mấy nghìn năm, thậm chí đời này đều không cách nào đột phá.

Tiểu Bạch ở trong Đông Cảnh luôn xuôi gió xuôi nước, kiếp nạn lớn nhất là bị trấn áp trong bảo địa kia, cuối cùng bị Lục Ly cứu đi ra. Chuyện đó ảnh hưởng Tiểu Bạch đôi chút, đây là bị Bối Áo tính kế. Nếu lần này còn bị tính kế thì tương đương với Tiểu Bạch hoàn toàn thất bại, trong lòng cũng sẽ có chấp niệm.

Quan trọng nhất là lần này mọi người chú ý nhìn, toàn bộ Tiên Vực đều chú ý, ảnh hưởng cực kỳ lớn với Tiểu Bạch. Đừng nhìn Tiểu Bạch cả ngày cười tủm tỉm, dường như không có việc gì, trong lòng thật ra phi thường xem trọng.

Thân là nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương, đây là một loại vinh diệu, cũng là một loại gánh nặng. Hắn không thể làm mất mặt Đông Cảnh Chi Vương, hắn không thể cô phụ kỳ vọng của vô số con dân Đông Cảnh, hắn không thể thẹn với nhiều cường giả tín nhiệm mình, hắn gánh áp lực cực kỳ lớn. Lục Ly biết rõ điều đó nên mới theo Tiểu Bạch đến Bắc Cảnh, muốn chia sẻ một ít áp lực.

- Về sau nhất định phải hết sức cẩn thận!

Vũ đại nhân mở miệng nói, chúng cường giả đều nhẹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Tuy lúc trước bọn họ rất cẩn thận, nhưng trong lòng còn khinh địch. Lần này Loan Đảo Tam Ma xuất hiện, bọn họ không để bụng, cho rằng Bối Áo phái ba lão ma lại đây ra oai phủ đầu, nhưng không ngờ là một tử cục.

- Đi!

Vũ đại nhân lại lần nữa lấy ra một chiếc chiến thuyền, chúng cường giả bay lên, Lục Ly trở lại trong phòng bế quan. Thái độ của đám Vũ đại nhân rõ ràng có chút thay đổi, ban đầu bọn họ mặt ngoài tôn kính nhưng trong lòng khinh thường Lục Ly. Dù sao chỉ là một cấp Đế thôi, cho dù Thánh Hoàng cũng chỉ là con kiến trong mắt họ.

Hiện tại đều cảm thấy Lục Ly là nhân vật.

Tiểu Bạch không còn vẻ lười nhác như lúc trước, hắn lấy ra bản đồ cẩn thận quan sát, đồng thời lấy ra một ít tư liệu Bắc Cảnh để nghiên cứu, xem Bối Áo còn có thể bố cục ở chỗ nào.

Bối Áo luôn thích âm mưu quỷ kế, lúc trước Tiểu Bạch suýt bị cái đỉnh kia trấn áp mà chết, lần này lại xuất hiện cục diện Loan Đảo Tam Ma, chứng minh Bối Áo rất giỏi về mưu lược. Cho nên con đường sau này phải hết sức cẩn thận, tránh cho trúng quỷ kế của Bối Áo.

Trên thực tế!

Tiểu Bạch không tự tin chút nào đối với lần này có thể giết Bối Áo được hay không, dù sao vị này là một trong những Bắc Cảnh thiếu chủ, ở Bắc Cảnh nhiều năm đã có thế lực hùng hậu. Muốn giết Bối Áo ngay trong Bắc Cảnh thì khó khăn biết bao?

Nhưng dù khó đến đâu thì Tiểu Bạch phải đi, nếu không thì hắn ý niệm không thông đạt, con đường tu luyện sau này sẽ rất khó đi. Tính cách của Tiểu Bạch hơi thẳng, cho nên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, xông qua rồi tính tiếp. Có thể giết Bối Áo được hay không phải xem vận may, nếu Tiểu Bạch không dám tới Bắc Cảnh, trong lòng hắn sẽ xuất hiện sợ hãi, con đường võ đạo một khi nổi lên lòng e sợ thì về sau khó mà tiến bộ.

Lục Ly từng hỏi Tiểu Bạch có kế hoạch gì không, Tiểu Bạch chưa từng nghĩ tới việc này. Hiện tại hắn bắt đầu phân tích, cũng từ từ học được cách suy nghĩ. Chiến đấu có lẽ không thể húc đầu tới trước như mọi lần, năm xưa phụ thân của hắn của hắn tuy rằng dũng mãnh vô song, nhưng cũng không phải kẻ ngốc xông tới chỗ nào thì giết chỗ đó.

Chặng đường tiếp theo trở nên bình tĩnh, nhóm Vũ đại nhân luân lưu theo dõi, Bối Áo cũng không có bất cứ hành động. Dọc đường đi tuy rằng có nhiều thám báo, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy cường giả, nhưng cũng không có phát sinh bất cứ ngoài ý muốn, đừng nói công kích bọn họ, không ai chặn đường.

Lục Ly luôn tham ngộ vô ngân đạo, luyện hóa thần dược. Hắn bắt đầu luyện hóa những thần dược mấy vạn năm tuổi, đám người Vũ đại nhân trở nên cẩn thận, Lục Ly cảm giác sắp tới sẽ không quá nguy hiểm. Bối Áo ra tay một lần không thành công thì sẽ không ra tay nữa, không có nắm chắc trăm phần trăm ra tay làm cái gì?

Thời gian nửa năm rất nhanh qua đi, đã đi được nửa đường. Nơi này cách Bắc Vương Thành đều không tính quá xa, tối đa thời gian hai tháng liền có thể đến.

Đám người Tiểu Bạch không bay hướng Bắc Vương Thành, vì không cùng một phương hướng. Hơn nữa đi Bắc Vương Thành làm cái gì? Đi bên kia chắc chắn Bối gia sẽ tiếp đãi, nhưng hai bên đều rất lúng túng, Tiểu Bạch cũng sẽ không nhàm chán đến đi Bắc Vương Thành chịu mắt lạnh từ Bối gia.

Chiến thuyền vẫn bay đường thẳng đến Cô Nguyệt Thành. Nhiều công tử Bối gia được ban cho lãnh địa, Cô Nguyệt Lĩnh là lãnh địa của Bối Áo. Nếu tộc vương Bối tộc đồng ý không ủng hộ Bối Áo, vậy Bối Áo chắc chắn không thể ở Bắc Vương Thành, đành quay về Cô Nguyệt Lĩnh.

Bên Đông Cảnh Chi Vương sắp xếp võ giả tình báo không ngừng đưa tin đến, xác định Bối Áo ở trong Cô Nguyệt Thành. Hơn nữa trong Cô Nguyệt Thành không có nhiều cường giả, tra xét được chí cường giả chỉ có mười người, không nhiều không ít, giống bên Tiểu Bạch.

Người đời chú ý trận chiến đấu này, Bối Áo tự nhiên không thể tỏ ra yếu thế. Nếu triệu tập nhiều cường giả, cho dù thắng cũng không vinh quang, cho nên hắn cũng chỉ có thể triệu tập mười cường giả.

Bối Áo luôn thích làm âm mưu quỷ kế, Tiểu Bạch tin tưởng Bối Áo tuyệt đối sẽ không chơi ngoài sáng với hắn, chắc chắn Bối Áo có bố trí trước khi đến Cô Nguyệt Thành.

Tiểu Bạch xem kỹ bản đồ nhiều lần, muốn nhìn xem Bối Áo sẽ mai phục ở đâu. Bối Áo sẽ không mai phục chỗ bình thường, vậy phải là những khu vực hiểm ác dọc đường.

Tiểu Bạch đánh dấu khu vực nguy hiểm trên bản đồ, ngẫm nghĩ rồi dặn cường giả điều khiển chiến thuyền:

- Vòng qua mấy chỗ này!

- Tốt!

Chí cường giả nhận lấy bản đồ nhìn lướt qua, âm thầm ghi nhớ mấy chỗ đó, mặt lộ nét mừng. Tiểu Bạch rốt cuộc lớn lên, biết suy nghĩ rồi.

Tiểu Bạch cũng không tiếp tục ngồi, đi vào trong khoang thuyền bắt đầu tu luyện, khiến nhóm Vũ đại nhân càng thêm vui mừng.