Bất Diệt Long Đế

Chương 4590: Các ngươi đều sẽ chết




Phục Mạc cười tươi nâng ba người lên, nói:

- Ba vị không cần như vậy, ba vị đều là kỳ tài hiếm có, các vị đừng lo, chờ về đến Hổ Nha Sơn, hội trưởng tuyệt đối sẽ khiến ba vị vừa lòng.

Vũ Dương nhẹ gật đầu nói:

- Vậy về sau nhờ chư vị đại nhân chăm sóc nhiều hơn.

- Tốt, tốt, tốt!

Bốn vị trưởng lão đều nhìn ba người Vũ Dương, cười tươi rói, được ba người này tương đương có được một chiến trận mạnh. Thiên Hà Hội hiện tại rất cường đại, được đến chiến trận thì sức chiến đấu sẽ tăng mạnh, lặng lẽ phát triển mấy nghìn năm không chừng có thể trở thành siêu cấp thế lực lớn như Tất tộc, hùng bá phía nam.

Vèo!

Khi bốn trưởng lão đặt sự chú ý vào ba người Vũ Dương thì vang tiếng ngâm khẽ, một luồng sát khí khủng bố ập đến.

Bốn trưởng lão đột nhiên bừng tỉnh, nhưng bọn họ phản ứng đã muộn, một cây trường thương đã hung hăng đâm vào lưng trưởng lão đứng bên trái.

Một cường giả một lòng cầu chết làm bất cứ chuyện gì đều sẽ không có điều cố kỵ. Mục tiêu của Thiên Vấn là xử lý một trưởng lão, chỉ cần xử được một tên là đáng giá, nếu có thể giết thêm thì lời to.

Thiên Vấn biết rõ một điều, muốn xử lý một trưởng lão thì quan trọng nhất là khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác, dời sự chú ý của bọn họ, đánh lén ở khoảng cách gần là tốt nhất.

Cho nên hắn đầu hàng, hắn còn chủ động phong ấn Nguyên Lực của mình, giao ra không gian giới, giải tán Vấn Tiên Cung, những thứ này đều là thủ đoạn làm đối diện thả lỏng cảnh giác.

Bấy nhiêu vẫn chưa đủ!

Thiên Vấn biết bốn cường giả Thiên Hà Hội xem trọng nhóm Vũ Dương nhất, vì vậy khi Phục Mạc kêu ba người đi qua, Thiên Vấn biết rằng cơ hội đến. Hắn không có bất cứ do dự, khiến Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương đi qua. Thiên Vấn đã từ bỏ ba người, hắn một lòng cầu chết, cái gì đều mặc kệ.

Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương giống như món thần binh Chí Tôn, hấp dẫn sự chú ý của mấy trưởng lão, Thiên Vấn ngang nhiên ra tay, một kích trúng mục tiêu.

Bùm!

Trường thương rung rung, Nguyên Lực cường đại rót vào trường thương, thân thể của trưởng lão kia thoáng chốc nổ tung, nháy mắt tử vong.

Tất cả quân sĩ ngây người, mới rồi còn yên ổn mà sao bỗng phát sinh biến cố lớn như vậy? Thiên Vấn bị điên à? Không muốn sống sao?

- Đúng vậy!

Chúng quân sĩ nhìn thấy điên cuồng trong mắt Thiên Vấn, trong lòng đều hiện ra một ý niệm —— Thiên Vấn vốn đã không muốn sống, tất cả điều này đều là hắn diễn xuất ra, hôm nay hắn muốn liều mạng một trận.

- Chết đi!

Phục Mạc tức giận, hai chí cường giả khác phản ứng lại, điên cuồng công kích Thiên Vấn. Mạc Thiên Thiên phản ứng nhanh nhất, kéo Vũ Dương, Loan Tịch lùi qua một bên.

Nhóm Lê Hành phản ứng lại, hắn hét to một tiếng:

- Mọi người tản ra chạy trốn!

Thiên Vấn nổi điên, Thiên Hà Hội đã chết một trưởng lão, quân đội của Thiên Hà Hội chắc chắn cũng ra tay, nếu bọn họ còn chưa trốn thì kết cục sẽ rất thảm.

- Giết!

Quả nhiên, quân đội của Thiên Hà Hội trông thấy nhóm Lê Hành trốn lập tức điên cuồng truy sát mà đến. Bọn họ cho rằng Thiên Vấn là giả đầu hàng, quân đội của Vấn Tiên Cung chắc chắn cũng như vậy. Mặc kệ có phải hay không, giết trước tính sau.

Nhóm Vũ Dương bị mấy chục quân sĩ vây quanh, đám quân sĩ cũng không thèm quan tâm gì nữa, chỉ lo công kích. Bọn họ không quan tâm cao tầng Thiên Hà Hội có xem trọng Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương hay không, phải bắt giữ hoặc giết chết ba người này.

Ba chí cường giả vây công Thiên Vấn, Thiên Vấn thì chỉ muốn chết, cho nên chiến đấu rất thoải mái, điên cuồng công kích, đều là sát chiêu đồng quy vu tận. Ba cường giả ngược lại có chút lo đầu lo đuôi, trong một chốc không giết Thiên Vấn được.

Bên kia, một số võ giả nhóm Lê Hành chạy trốn, bọn họ mới vừa bay ra mấy nghìn dặm, đằng trước xuất hiện trên nghìn quân sĩ chặn cả đám lại. Thiên Hà Hội để lại hậu chiêu, có quân đội ở bên ngoài mai phục, xem tình huống nếu không giết ra trùng vây thì không ai trong nhóm Lê Hành chạy thoát được.

Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rất khốn khổ, vây quanh bọn họ chỉ có mấy chục võ giả, nhưng một đống Thánh Hoàng. Vũ Dương chắn ở đằng trước nhất, Mạc Thiên Thiên phụ trợ hắn, Loan Tịch phối hợp công kích. Tổ ba người thành một tiểu chiến trận, miễn cưỡng còn có thể tự bảo vệ mình, muốn phá vòng vây thì khó như lên trời. Bởi vì vòng ngoài còn có mấy trăm quân sĩ như hổ rình mồi, là đề phòng bọn họ phá vòng vây ra ngoài.

- Xong rồi...

Nhóm Vũ Dương lòng chùng xuống, cục diện hôm nay e rằng sẽ chết ở đây. Thiên Vấn giết một trưởng lão Thiên Hà Hội, giải thích thế nào cũng không rõ.

Quân sĩ Thiên Hà Hội vây công Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, nhóm Phục Mạc đều không nói gì, việc này chứng minh bọn họ hoàn toàn nổi giận, mặc kệ đám quân sĩ vây giết ba người.

Ầm ầm ầm!

Vũ Dương cũng không thèm quan tâm gì nữa, dù sao phải chết, vậy thì đánh cho oanh liệt sướng tay. Lúc trước Vũ Dương còn giữ sức, hiện tại dùng hết thủ đoạn, một chiêu đánh chết hai Thánh Hoàng ở phía trước.

- Ài.

Mạc Thiên Thiên khe khẽ thở dài, cũng không giữ sức nữa, bọn họ đến Tiên Vực là vì rèn luyện, vì tăng lên. Hơn nữa đều trẻ tuổi khí thịnh, cho nên bọn họ kỳ thực là không quá vui vẻ đầu hàng kẻ địch. Nếu cục diện đã biến thành như vậy, vậy cứ chiến, chết ở đây coi như số phận của họ.

Tình hình cuộc chiến tùy theo thời gian trôi qua rất nhanh bắt đầu phát sinh chuyển biến, Thiên quân sĩ Thiên Hà Hội kia đã thương vong hơn một nửa. Thiên Vấn đầy rẫy vết thương, nếu không phải sợ hắn trước khi chết cắn một miếng thì hắn đã sớm bị giết.

Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương đều bị thương, bọn họ học được rất nhiều thủ đoạn ở Tử Thần, bản thân đều là đại tộc nên có rất nhiều thần thông, nếu không giờ phút này cũng chết rồi.

- Đánh hay lắm!

- Thiên Hà Hội có ổn không vậy? Lâu như thế còn chưa giết được Thiên Vấn?

- Ba Thánh Hoàng này mạnh dữ, xử lý mấy chục Thánh Hoàng rồi nhỉ? Hai nàng kia cay dữ.

- Vấn Tiên Cung lần này xong rồi, xem tình huống thì không một ai trốn thoát được.