Bất Diệt Long Đế

Chương 4588: Không xen vào




Hắn hơi tăng tốc, vấn đề là hắn tăng tốc vô dụng, gần nghìn người này có một ít Thánh Hoàng sơ kỳ, tốc độ chỉ có thể nhanh như vậy. Trừ phi hắn bỏ lại một số võ giả.

Giờ phút này quân tâm, sĩ khí đã tuột xuống mức thấp nhất, nếu tam cung chủ làm như vậy thì Vấn Tiên Cung hoàn toàn tan tác, không biết Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch có chịu đi theo hắn không, cho nên tam cung chủ cố kiên nhẫn mang theo đa số bay đi.

- Ài.

Vũ Dương khe khẽ thở dài, trong lòng cũng rất là mê mang, hắn cùng Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch đều cảm giác ăn bữa hôm lo bữa mai, tùy thời có thể sẽ chết. Bọn họ biết rõ dù tất cả võ giả Vấn Tiên Cung bị giết, Thiên Hà Hội cũng sẽ không giết ba người. Nhưng hiện tại không giết, không đại biểu về sau không giết, một khi bọn họ đi Thiên Hà Thành, chiến trận hợp kích bị học được thì sẽ là ngày tàn của họ.

Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch có thể dùng nhan sắc thượng hạng bị một ít cường giả thu vào hậu cung bảo vệ mạng sống, Vũ Dương cũng có thể khuỵu gối đầu vào trưởng lão nào đó của Thiên Hà Hội sống thừa, nhưng tính cách của ba người chịu làm như vậy sao?

Cho nên ba người đều phi thường mê mang, giờ phút này trong đầu nhớ một người, nếu có Lục Ly thì bọn họ đã không đau đầu như vậy, chắc chắn Lục Ly có thể mang theo mọi người đi ra khốn cảnh.

Lê Hành không chết, chín tinh anh của Tử Thần có sáu người còn sống. Nhóm Lê Hành không một lòng với Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, giờ phút này đều đang tìm cơ hội chạy trốn, mà không phải đi theo ba người chịu chết.

Bay hơn một canh giờ sau, bọn họ rời khỏi Bàn Long Sơn Mạch. Tốc độ của họ tăng lên một chút, tam cung chủ vốn có thể lấy ra chiến thuyền, nhưng như vậy mục tiêu quá lớn, rất dễ dàng bị phát hiện.

Bọn họ lặng lẽ bay sát mặt đất, luôn tra xét tình huống bốn phía, trong lòng căng thẳng. Nghĩ rằng nếu lát nữa Thiên Hà Hội đuổi theo tới nơi thì hắn phải làm thế nào? Liều mình đánh một trận hay giết Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rồi chạy trốn?

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!

Đại quân ở phía sau chưa đuổi theo tới, trong lòng tam cung chủ hơi thả lỏng một ít, xem ra Quỷ Vấn bám giữ đủ thời gian cho xảy ra, chắc họ có thể chạy trốn đến Đào Nguyên Thành.

- Nhanh hơn chút nữa, bay hơn một canh giờ nữa là đến Đào Nguyên Thành!

Tam cung chủ rống to lên, chúng quân sĩ tinh thần hơi phấn chấn, nếu như có thể chạy trốn tới Đào Nguyên Thành có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội sống sót. Ít nhất ở trong thành bọn họ cũng rất dễ dàng thừa dịp loạn chạy trốn, đúng không nào?

Nửa canh giờ, một canh giờ, một canh giờ rưỡi!

Một tòa tiểu thành xuất hiện ở tận cùng tầm mắt, tất cả võ giả lộ nụ cười. Rốt cuộc đến Đào Nguyên Thành, bọn họ tạm thời có thể tránh thoát một kiếp.

- Hưm?

Tam cung chủ lại phát hiện ra một chút không đúng, bởi vì trong Đào Nguyên Thành mở đại trận hộ thành. Đại trận này lúc bình thường sẽ không mở ra, chẳng lẽ Đào Nguyên Thành nhận được tin tức, trước thời gian chuẩn bị nghênh chiến?

Vèo!

Bọn họ rất nhanh bay đến bên ngoài Đào Nguyên Thành, đám võ giả đã nhận ra chỗ này mở ra đại trận hộ thành, một màn sáng màu vàng đất bao phủ nguyên tòa thành trì.

Trên tường thành có võ giả, chúng quân sĩ dừng lại ở ngoài thành, tam cung chủ khóa chặt một Thánh Hoàng hậu kỳ, nói:

- Chúng ta là Vấn Tiên Cung, thỉnh cầu thông báo cho Hạ Bố thành chủ, cứ nói là có đệ của Quỷ Vấn tiến đến bái kiến.

- Không cần báo cho!

Thánh Hoàng kia phát ra âm thanh vang trong đầu tất cả võ giả:

- Thành chủ nhà ta nói Đào Nguyên Thành chúng ta không xen vào chiến tranh giữa các ngươi và Thiên Hà Hội, thỉnh chư vị rời đi!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tam cung chủ và đám võ giả tái mặt, nơi này là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ, bọn họ vạn dặm xa xôi lại đây nhưng phát hiện cọng cỏ đã mục, không cứu mạng họ được.

Vèo!

Vào thời khắc này, phía sau có bốn chiến thuyền to lớn xé gió bay tới, chia làm bốn phương hướng, cơ hồ cùng lúc bay tới bao vây võ giả của Vấn Tiên Cung.

Trong mỗi chiếc chiến thuyền đều có một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, còn có hơn một nghìn đại quân tinh nhuệ, trên mặt tất cả quân sĩ đều lộ ra vẻ châm chọc, dường như vô thanh cười nhạo bọn họ.

- Thiên Vấn!

Một tiếng quát như sấm nổ, một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn rống to:

- Các ngươi còn muốn vào Đào Nguyên Thành? Ha ha, bên Tất tộc đã sớm truyền lời lại đây, cho bọn họ một trăm lá gan đều không dám giúp các ngươi. Không chỉ riêng là Đào Nguyên Thành, tất cả thế lực quanh đây đều nhận được Tất tộc truyền lời, cho nên các ngươi không có chỗ trốn, ai cũng không giúp được các ngươi!

Xôn xao!

Đám quân sĩ Vấn Tiên Cung sôi trào, trong mắt đều là kinh hoàng, hoàn toàn mất bình tĩnh. Thậm chí có quân sĩ đều muốn cúi người quỳ xuống đầu hàng, nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương lộ vẻ tuyệt vọng.

- Thiên Vấn!

Chí cường giả kia lại hét to:

- Hội trưởng nhà ta nghĩ tình ngươi là thiên tài không kém, chỉ cần ngươi đầu hàng, chúng ta vẫn cho ngươi một chức vị trưởng lão. Võ giả Vấn Tiên Cung khác cũng giống như vậy, chỉ cần đầu hàng thì vẫn là đệ tử tinh anh của Thiên Hà Hội ta. Nếu các ngươi ngoan cố chống lại đến cùng thì bên ngoài Đào Nguyên Thành sẽ là nơi vùi thây của các ngươi!

Thiên Vấn và hai vị cung chủ không phải huynh đệ ruột nhưng thân hơn máu mủ. Ba người cùng nhau mấy vạn năm, Thiên Vấn luôn gọi hai người là đại ca, nhị ca. Quỷ Vấn và nhị cung chủ đều chết trong tay Thiên Hà Hội, Thiên Vấn sẽ đầu hàng hướng Thiên Hà Hội sao?

Đáp án là phủ định!

Mắt Thiên Vấn đỏ ngầu, trong đầu không còn ý nghĩ nào khác ngoài: Dù hôm nay chết ở đây cũng liều mạng đánh một trận.

Hôm nay chết mười mươi, Thiên Vấn không nóng nảy nữa, nếu làm gì đều phải chết, vậy hắn sẽ nghĩ cách kéo một số võ giả làm đệm lưng, nếu kéo luôn một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn chết chung thì trọn vẹn.

Thiên Vấn trầm ngâm giây lát, sắc mặt chậm rãi dịu uống, hắn khép mắt lại hít một hơi thật sâu, mở miệng nói:

- Phục Mạc, lời của ngươi có thể đại biểu hội trưởng của các ngươi không?

- A?