Bất Diệt Long Đế

Chương 4539: Lò lửa (2)




Thần văn trên cửa lớn rất đơn giản, Huyết Linh Nhi dễ dàng phá mở, Lục Ly đạp một chân vào, cảm giác đi vào biển lửa, hắn cảm giác thân thể sẽ bị đốt thành tro, hắn lập tức vận chuyển Pháp Giới, tất cả lửa lập tức bị hấp thu, hắn thế này mới như trút được gánh nặng.

Một nửa da thịt của Lục Ly bị đốt cháy, trên người rất nhiều chỗ đều bốc lên khói đen, thoang thoảng mùi thịt khét. Lục Ly lắc người vào trong Pháp Giới, hấp thu Nguyên Lực cùng lực lượng hủy diệt, thân thể khôi phục như cũ.

Một canh giờ sau, thân thể của hắn khôi phục, hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng bên ngoài. Bên ngoài quả nhiên là một lò lửa, trông rất giống cái lò.

Bên trong toàn là lửa màu trắng, bốn phía là vách tường phong kín, chỉ có bên trên dường như là nắp lò? Lục Ly trông thấy bên trên có thần văn mờ, nơi này thoạt trông thật sự giống như một đỉnh lô khổng lồ.

Bốn phía và bên dưới không có đường ra, lối ra duy nhất ở phía trên. Lục Ly lắc người ra ngoài, hấp thu hết lửa rồi tính tiếp, bên trong có bao nhiêu lửa hắn liền hấp thu bấy nhiêu, hắn chống mắt xem cái lò này có thể liên tục không ngừng sản sinh lửa sao?

Lục Ly vận chuyển vòng xoáy trong Pháp Giới, sau đó thân thể lao ra ngoài, hắn vừa ra ngoài thì lửa xung quanh liền bị hấp thu, hắn lướt nhanh bên trong, hấp thu từng mảnh lửa.

‘Lò’ này không lớn, lửa trong lò chỉ mười mấy giây đã bị hấp thu, nhưng bên dưới rất nhanh phun lửa ra, Lục Ly ngồi xếp bằng ở bên trong, bao nhiêu lửa phun lên thì hắn hấp thu bấy nhiêu.

Ba ngày!

Lục Ly ở đây hấp thu lửa suốt ba ngày, không biết đã hấp thu bao nhiêu lửa, trong này rốt cuộc không tiếp tục bốc hỏa, nhiệt độ khôi phục bình thường.

- Huyết Linh Nhi, đi phá trận!

Lục Ly thả Huyết Linh Nhi ra, hy vọng lần này đừng như cái cũi màu đen, bên trong ẩn chứa pháp tắc đạo ấn, nếu không thì Lục Ly không biết mình sẽ mất bao nhiêu thời gian.

- Chủ nhân, thứ này thật sự là cái lò...

Huyết Linh Nhi đi tra xét giây lát rồi truyền âm đến, Lục Ly hỏi thăm:

- Có thể phá giải không?

Huyết Linh Nhi truyền âm khẳng định:

- Có thể, cho mấy ngày đi!

Lục Ly kiên nhẫn chờ đợi. Năm ngày sau, thần văn bên trên quả nhiên dao động, sau đó nắp lò bay lên, cơ thể Lục Ly bay nhanh ra, phát hiện đến một đại điện. Thật ra lò này không lớn, chỉ cỡ đầu người, xem ra bên trong có không gian khác biệt.

- Cái lò này thoạt trông giống như một báu vật?

Lục Ly phất tay, cũng không thèm quan tâm gì nữa, thu cái lò này đã. Thần văn của lò này đã bị Huyết Linh Nhi phá giải, cho nên Lục Ly tùy tay thu lên.

Lục Ly quét mắt bốn phía, rất nhanh có chút thất vọng, nơi này vẫn không có tế đàn truyền tống, không thể ra ngoài. Ánh mắt của hắn di chuyển từng chút một, cuối cùng tập trung vào vách đá phía trước. Vách đá hơi kỳ lạ, bên trên có nhiều phù điêu huyền bí.

- Đạo vận do cường giả Đại Viên Mãn để lại!

Lục Ly lên cao tinh thần, hắn cảm thụ được đạo vận từ những phù điêu này, rõ ràng chúng bị kiếm gọt ra, là Diễm Hoàng tự mình điêu khắc.

Hắn đi tới trước phù điêu, xem xét kỹ. Phù điêu này rất dài, điêu khắc rất nhiều võ giả, còn có rất nhiều cảnh tượng, Lục Ly quét mắt sơ, đại khái hiểu. Trên phù điêu ghi lại quá trình Diễm Hoàng trưởng thành, tuy đơn giản nhưng có thể xem hiểu quỹ tích trưởng thành của Diễm Hoàng.

Lục Ly xem thoáng qua xong gật gù:

- Diễm Hoàng này là một kỳ nhân, sinh ra ở giới diện cấp thấp, từng bước một đi tới, cuối cùng trở thành cường giả Đại Viên Mãn. Từng một mình quản một đại giới diện trong Tứ Trọng Thiên, hình như... từng đốt chết mấy cường giả Đại Viên Mãn?

Diễm Hoàng nổi lên từ tận thế, trong Tứ Trọng Thiên, Diễm Hoàng vốn đã là cường giả cực kỳ nổi tiếng, sau khi đến Tiên Vực càng là xưng bá một phương. Diễm Hoàng Sơn là hành cung của hắn, Diễm Hoàng Mộ được nhiều võ giả biết đến, chẳng qua võ giả bình thường không dám tiến vào thôi.

Lục Ly xem từng cảnh tượng phù điêu, tinh thần mơ hồ có chút hoảng hốt, dường như nhìn thấy cuộc đời của chính mình.

Lục Ly cũng nổi lên từ tận thế, từ một bình dân từng bước một đi đến hôm nay, khác nhau là hắn không đi đến độ cao như Diễm Hoàng. Đương nhiên hắn còn chưa chết, tương lai còn có khả năng càng tiến một bước, không dám nói trở thành Đại Viên Mãn, nhưng có hy vọng trở thành cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn.

Lục Ly nhìn một hồi thì ánh mắt càng lúc càng mê mang, hắn nhớ đến chính mình lúc thuở thiếu thời, nhớ đến Cửu Giới, nhớ đến Thần Giới, nhớ đến Nhị Trọng Thiên, nhớ đến Tam Trọng Thiên, nhớ đến nhiều việc trong mấy năm nay.

Từ trong phù điêu này dường như có ma lực khó tả, khiến Lục Ly giác rơi vào hồi ức, rơi vào cảm xúc khó tả. Nơi này giống như là một mặt gương, một Ký Ức Tinh Thạch, hắn nhìn thấy con đường cũ lúc mình đi đến.

Lục Ly chẳng những nhớ lại chuyện cũ, trong mơ hồ hắn còn cảm ứng được một loại đạo vận kỳ dị, hắn cũng không thèm quan tâm gì nữa, đứng trước phù điêu bế quan nhập định.

Hai tháng trôi qua, Lục Ly còn chìm đắm trong đó không cách nào tự thoát ra, trên người của hắn xuất hiện một ít hơi thở khó hiểu, có chút tang thương, có chút sầu bi, có chút bi thương, có chút tiêu điều.

Bốn tháng trôi qua, hơi thở của Lục Ly trở nên ổn định lại, biến thành một gốc cây khô, giống như một lão nhân gần đất xa trời, hơi thở sinh mệnh cũng biến yếu, dường như tùy thời có thể chết đi.

Sáu tháng, hơi thở trên người Lục Ly hoàn toàn biến mất, hơi thở sinh mệnh cũng không có, biến thành một tòa tượng đá.

Đây là tình huống rất kỳ dị, một võ giả tham ngộ đạo vận nào đó mà đến mức hơi thở sinh mệnh trên người biến mất? Đồn ra ngoài chắc không có võ giả nào tin.

Không chỉ riêng là bề ngoài, thậm chí Lục Ly giờ phút này trong lòng cũng có cảm giác như vậy, hắn tham ngộ lâu như vậy, không hiểu sao có cảm giác vạn vật hư vô, chẳng còn thú vị.

Diễm Hoàng từng huy hoàng, từng lợi hại, từng bá khí biết bao? Chủ một giới Tứ Trọng Thiên, hùng bá một phương, cường giả Đại Viên Mãn, hiện tại cũng quay về với cát bụi.