Bất Diệt Long Đế

Chương 4521: Sinh Tử Trận




Rời khỏi trạm gác, Lục Ly lập tức tiềm ẩn, một năm trước gây ồn ào như vậy, chẳng những khiến Đoàn Nghê chết rồi, còn khiến Vân gia đã chết một ít Thánh Hoàng, Vân Trung Thiên bị nhốt, mất luôn vị trí trưởng lão.

Chắc chắn một số võ giả Vân gia có oán khí, mạch của Vân Trung Thiên chắc chắn hận chết Lục Ly, sẽ không làm gì ngoài sáng, trong bóng tối làm chút động tác nhỏ, cao tầng Vân gia không tiện quản.

Còn Đoàn gia nữa, chết một trưởng lão, còn bị Vân gia vả mặt, chắc chắn nổi giận. Bọn họ không dám cùng Vân gia trở mặt, nhưng sợ gì mà không truy sát Lục Ly?

Chấp Pháp Trưởng Lão cho Lục Ly lén rời đi là ưu ái hắn. Lục Ly một đường tiềm ẩn rời đi, một hơi chạy trốn mấy nghìn vạn dặm mới tạm nghỉ.

Lục Ly xem bản đồ, quy hoạch tuyến đường, theo sau tiếp tục tiến lên. Hắn chỉ cần tránh mấy ma quật, dù lão ma đã rời khỏi ma quật thì chắc chắn sẽ có lão ma mới chiếm lĩnh, những ma quật này là động tiên rất tốt.

Bên này có rất nhiều võ giả, dọc đường cũng có rất nhiều tiên thú, nhưng Lục Ly luôn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, cảm giác lực rất mẫn tuệ, hắn dễ dàng tránh đi, chỉ cần có bất cứ gió thổi cỏ lay là hắn sẽ vòng qua.

Lại lần nữa tiến lên mấy ngày sau, Lục Ly an tâm, phía sau hẳn là không có truy binh, nếu không thì giờ phút này đã sớm đuổi theo đến nơi. Lục Ly thả Tử Hề ra, cảm giác lực của cô bé cao siêu hơn hắn một chút, có Tử Hề tra xét thì hắn thoải mái hơn.

Quả nhiên!

Mười mấy ngày tiếp theo, tuy rằng gặp rất nhiều võ giả, cũng phát hiện ra rất nhiều tiên thú, nhưng đều bị Tử Hề tra xét ra rồi dễ dàng tránh đi, Thiên Dạ tộc cực kỳ thân thiết với toàn bộ thiên địa, cảm giác lực nghịch thiên.

Mỗi cách mười ngày Tử Hề sẽ tinh thần mệt mỏi cần nghỉ ngơi, Lục Ly chỉ có thể thu nàng vào trong Thần Khí không gian, theo sau dựa vào chính mình tiếp tục chạy đi.

Nói là chạy đi, thật ra không có đường, xung quanh là núi lớn thung lũng, không có võ giả đến tu luyện. Võ giả có thể sinh tồn trong Tiên Vực đều không yếu, đều biết bay, cho nên lót đường vô dụng.

Lục Ly luôn bay sát lòng núi, như vậy mục tiêu không lớn, nếu bay trên trời dễ bị lão ma, mãnh thú, tiên thú ẩn nấp bên dưới cảm giác được.

Lần này Lục Ly khá may mắn, đi hơn hai tháng không gặp nguy hiểm một lần nào. Hắn không biết đã đi bao xa. Nếu thuận lợi thì, phỏng chừng cứ đi như vậy tối đa một năm rưỡi hắn liền có thể đến Thần Khải Thành.

Lục Tiểu Bạch còn ở Thần Khải Thành, tuy đánh nhau với một Cảnh Vương Chi Tử ở phương bắc, nhưng là thế lực dưới tay đánh nhau, Tiểu Bạch không ra mặt, nghe nói đang bế quan.

Lục Ly âm thầm cầu nguyện, hy vọng Lục Tiểu Bạch đừng chạy loạn, đừng để hắn cực khổ đi Thần Khải Thành, nhưng Lục Tiểu Bạch đã đến chiến trường mạn bắc, khi đó Lục Ly sẽ mệt chết.

Ba ngày sau, cuộc sống an nhàn chấm dứt. Khi Lục Ly đi qua một ngọn núi lớn, không phát hiện trong ngọn núi có dị động gì, nhưng khi hắn đi qua thì ngọn núi này đột nhiên bắn ra luồng sáng màu nâu, luồng sáng mở rộng chớp mắt bao phủ Lục Ly vào.

Tử Hề giờ phút này còn đang ngủ say, Lục Ly lập tức thả ra Thần Long Biến, đồng thời cảm ứng bốn phía, tùy thời chuẩn bị đi vào trong Pháp Giới. Lục Ly cảm ứng kỹ hơn, rốt cuộc phát hiện ra hơi thở không giống bình thường, trong ngọn núi lớn này có pháp trận, sâu trong pháp trận có hơi thở của tử linh.

Lục Ly nhìn bốn phía, thấy trong núi có rất nhiều hài cốt rơi rụng đầy đất, đây vốn là chuyện thường thấy trong Tiên Vực, giờ phút này lại cảm giác không tầm thường.

- Khục khục!

Một tiếng cười lạnh lẽo mà lại kỳ dị vang lên, âm thanh kia dường như từ trên trời vọng xuống, mơ hồ.

Tiếng cười ngừng giây lát rồi tiếp tục truyền đến:

- Tiểu tử, đi vào Sinh Tử Trận của bổn tọa thì ngươi hãy từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn trở thành nô bộc của bổn tọa, bổn tọa có thể ban cho ngươi vĩnh sinh.

Âm thanh vẫn mơ hồ, nhưng không phải từ chín tầng trời vọng xuống, mà như từ sâu trong lòng đất vạn dặm vọng lên.

Lục Ly hừ lạnh một tiếng:

- Giả thần giả quỷ, đi ra đánh một trận đi!

Lục Ly thả ra pháp ấn, một con cự long màu bạc lao xuống lòng núi bên dưới, nếu là núi bình thường thì chắc chắn đã bị đòn này đụng thủng một cái hố sâu. Nhưng lòng núi này chỉ rung nhẹ, có chút cát bụi bay, còn lại không sứt mẻ gì.

Ngọn núi lớn đều có thần trận cường đại, Lục Ly tùy ý một kích muốn phá vỡ tự nhiên sẽ không dễ như vậy.

Giọng nói âm u lạnh lẽo lại lần nữa vang lên:

- Tiểu tử, ngươi còn muốn phá vỡ Sinh Tử Trận của bổn tọa, thật là buồn cười. Nếu ngươi chấp mê bất ngộ, vậy chịu chết đi.

Dứt lời, núi lớn lại phát sáng, trong núi lộ ra một cửa hang, những bộ xương khô đi ra. Trên người đám xương khô đều tỏa ra ánh sáng đen, trong mắt xanh mượt, trên khúc xương có chất lỏng màu đen, rõ ràng có kịch độc.

- Grào grào!

Từng bộ xương khô đủ hình dạng ùa đến, từ dưới đất nhảy vọt lên, tốc độ cực kỳ biến thái, thoáng chốc đến bên cạnh Lục Ly. Lục Ly vung móng vuốt hung hăng cào, hắn hoàn toàn phớt lờ kịch độc trên xương khô.

Bùm!

Móng vuốt của Lục Ly công kích rất sắc bén, có thể dễ dàng xé rách Thánh Hoàng bình thường, đám xương khô này không chịu nổi, bị hắn bóp nát dễ như chơi, xương khô rơi ra, rớt xuống đất thành những khúc xương.

Nhưng mà...

Những hài cốt rơi xuống nhanh chóng ghép lại, lại lần nữa biến thành một bộ xương khô tiếp tục vọt tới. Rất nhanh, quanh Lục Ly đã bị xương khô rậm rạp bao vây, e rằng hắn công kích nhanh đến đâu thì tốc độ xương khô tăng thêm còn mau hơn, trong sơn động còn có xương khô liên tục không ngừng chui ra.

- Hừ!

Lục Ly cũng không có kinh hoàng, tăng thêm mức độ công kích, mỗi lần công kích đều có thể khiến một bộ xương khô trực tiếp biến thành bột mịn, khiến chúng nó không thể ghép lại nữa, hắn chống mắt xem chỗ này có bao nhiêu xương khô cho hắn giết.

- Khục khục!