Bất Diệt Long Đế

Chương 4459: Bươm bướm hãy bay từ từ




Cường giả của Diễn Vũ Điện không dây dưa, Nguyên Minh mạnh nhất đã thua, bọn họ có xông lên cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục. Hơn nữa vừa rồi Nguyên Minh đã nói đây là việc tư, cường giả của Thiên Hà Hội làm chứng, cố dây dưa cũng vô nghĩa.

Lục Ly lắc người đi vào Pháp Giới, ở bên trong chữa thương giây lát, thay bộ đồ mới rồi đi ra, nhìn thoáng qua nhóm người Mạc Thiên Thiên:

- Đi thôi, trở về.

Trong mắt Loan Tịch tràn ngập sùng kính, lại gần quan tâm hỏi:

- Lục Thống lĩnh, ngươi không sao chứ?

Mạc Thiên Thiên thì biểu cảm phức tạp nhìn Lục Ly, tội nghiệp mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì.

Khi nhóm Lục Ly trở về, một quân sĩ cản lại bọn họ, mặt không cảm xúc nhìn Lục Ly nói:

- Lục thống lĩnh, tam cung chủ kêu ngươi qua!

Trên mặt nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch lộ vẻ lo lắng và xấu hổ, nếu Lục Ly bị phạt thì trong lòng họ rất áy náy.

- Mấy người về doanh của mình, trong khoảng thời gian này không cho phép ra ngoài!

Lục Ly phất tay, đi theo quân sĩ này đi hướng một tòa siêu cấp đại thành lũy. Thành lũy này khá hoa lệ trong chỗ này, mười mấy quân sĩ đứng bên ngoài, không có mệnh lệnh, bất cứ võ giả không được tới gần.

Lục Ly ở bên ngoài chờ, quân sĩ kia đi vào thông báo sau đó vẫy tay ngoắc Lục Ly. Lục Ly đi vào trông thấy tam cung chủ sắc mặt âm trầm ngồi đó thì nhủ thầm không tốt.

Lục Ly khom người vái chào nói:

- Lục Ly chào tam cung chủ, thuộc hạ có tội, thỉnh tam cung chủ trách phạt.

Tam cung chủ mặt không cảm xúc, nói:

- Ngươi có tội gì? Nói nghe thử!

Lục Ly ngẫm nghĩ tìm từ, trả lời:

- Thuộc hạ quản giáo không nghiêm, mặc kệ bọn họ ra ngoài chọc sóng gió, tuy rằng cuối cùng bình ổn một chút nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng xấu, thuộc hạ khó mà chối bỏ trách nhiệm.

- Vớ vẩn!

Mắt tam cung chủ lộ tia hung ác, hung tợn nói:

- Ra ngoài có đáng gì? Chọc chút chuyện thì có sao? Ngươi không rõ mình sai lầm ở chỗ nào?

- A?

Lục Ly ngẩn ra, khom người nói:

- Thỉnh cung chủ mách cho!

- Ngươi không đủ tàn nhẫn!

Tam cung chủ đứng lên, sát khí đằng đằng nói:

- Nếu đã gây sự, hơn nữa ngươi còn có nắm chắc giết Nguyên Minh thì tại sao không giết hắn? Cho dù lúc đó ngươi giết hết võ giả Diễn Vũ Điện thì có sao? Việc này ông nói có lý của ông, bà nói có lý của bà, chẳng lẽ Diễn Vũ Điện thật sự sẽ khai chiến với chúng ta sao? Thiên Hà Hội sẽ ngồi xem mặc kệ sao?

- Thuộc hạ của mình bị đám tạp chủng Diễn Vũ Điện đùa giỡn mà ngươi chỉ phế bỏ tay chân của chúng? Không có uy danh thì ngươi làm sao thống soái thuộc hạ? Không có sát danh thì sao ngươi có thể khiến tạp chủng Diễn Vũ Điện sợ hãi ngươi? Lần sau ghi nhớ, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải giết ra uy danh lừng lẫy, không được làm giảm tiếng tăm của chúng ta!

Lục Ly hết nói nổi, ban đầu hắn sợ vời rắc rối cho Vấn Tiên Cung nên không dám xằng bậy, nếu biết trước hắn đã đại khai sát giới. Hắn chỉ là một phó thống lĩnh nho nhỏ, trước khi có quyền hạn thì hắn nào dám giết lung tung?

Hắn hỏi:

- Lúc này dù gì là thời gian chiến tranh, nếu căng thẳng với Diễn Vũ Điện quá mức có khi nào ảnh hưởng đại cục? Đến lúc đó liên quân tấn công qua mà chúng ta tranh chấp nội bộ...

- Ngươi suy nghĩ nhiều!

Tam cung chủ cười nhạt nói:

- Ngươi cho rằng hiện tại không đấu đá sao? Chẳng qua các ngươi không biết thôi, Diễn Vũ Điện và chúng ta luôn là tử địch, nếu có cơ hội ngươi cứ làm tới luôn, đừng khách khí. Chân chính đại chiến thì hai bên sẽ cố kiềm chế. Bên liên quân cũng vậy thôi, cũng đấu ngươi chết ta sống, nếu không thì hiện tại sớm xông lên rồi.

- Hơn nữa, cho dù thua trận thì sao? Cùng lắm thì đổi một lão đại, địa bàn và tài nguyên lớn như vậy, bọn họ có thể cướp hết sao? Thật sự không được chúng ta chuyển tới chỗ khác, chiếm đất làm vua. Một thế lực xét cho cùng cần có uy danh và thực lực, nếu như có thể diệt Diễn Vũ Điện, chúng ta đi đâu đều có thể sống dễ chịu, hiểu chưa?

Lục Ly cái hiểu cái không, nếu tam cung chủ nói như vậy, Lục Ly cũng không sao cả, lần sau nếu còn có chuyện như vậy phát sinh, hắn sẽ giết không nương tay, giết sướng tay rồi tính tiếp, dù sao xảy ra chuyện có tam cung chủ gánh.

- Đi đi!

Tam cung chủ phất tay nói:

- Ngươi phải nhớ kỹ một điều, lăn lộn trong Tiên Vực là phải ác, ác thì người khác mới sợ ngươi, hòa khí phát tài là điều không thể nào. Còn nữa, ngươi phải nỗ lực tu luyện, nếu như có thể tiến thêm một bước thì Vấn Tiên Cung sẽ có thêm tứ cung chủ.

- Đa tạ tam cung chủ!

Lục Ly cảm tạ rồi rời đi, hắn không để bụng sự thân thiện của tam cung chủ, nếu sức chiến đấu có thể đạt đến mức vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, hắn đi đâu đều sẽ rất được hoan nghênh. Đến lúc đó hắn phỏng chừng cũng sẽ không ở trong Tiên Vực, mà về Tử Thần làm Đầu Sỏ.

Về thành lũy, Lục Ly phát hiện bên trong có một nữ nhân ngồi, nữ nhân này mặc đồ hoa lệ, tư thái yểu điệu, nửa bên mặt như ngọc. Thấy Lục Ly tiến vào, nàng quay mặt qua, trong đôi mắt tựa như sao tràn ngập tình yêu, làm Lục Ly nhìn mà tim đập nhanh động lòng.

Mạc Thiên Thiên lại biến thành Mạc yêu tinh, hơn nữa rõ ràng đã tắm rửa, trên người còn có mùi thơm thoang thoảng.

- Ngươi trở về rồi?

Mạc Thiên Thiên đứng lên, hỏi:

- Tam cung chủ không làm khó dễ ngươi chứ?

- Không có việc gì!

Lục Ly thản nhiên phất tay, theo sau bưng ấm trà lên rót một ly cho Mạc Thiên Thiên:

- Tam cung chủ nói ta không đủ ác, nên xử lý Nguyên Minh mới đúng.

- Vậy là tốt rồi.

Mạc Thiên Thiên nhận ly nước uống một hớp, sau đó không nói chuyện, cứ như thế yên lặng nhìn Lục Ly.

Lục Ly có chút lúng túng, cũng không biết nói cái gì bây giờ, nếu trực tiếp tiễn khách e rằng sẽ tổn thương trái tim của Mạc Thiên Thiên, nàng vừa mới chịu uất ức lớn như vậy.

Thật lâu về sau, Mạc Thiên Thiên mở miệng nói:

- Tiên Vực rất nguy hiểm, nữ nhân xinh đẹp ở đây càng nguy hiểm, ngụy trang của chúng ta ở trước mặt cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn không có ý nghĩa gì, ánh mắt tam cung chủ nhìn chúng ta có lẽ hơi khác.