Trong Thiên Việt Thành không khí náo nhiệt, trong vô số tửu quán đều ngồi đầy võ giả, bọn họ vui mừng khôn xiết, trên mặt tràn đầy tươi cười sáng lạn, giống như Tử Thần đánh thắng trận siêu cấp.
Theo ý nghĩa nào đó, Tử Thần đích xác như đánh thắng trận. Lục Ly là vương bài Tử Thần, thắng lợi của Lục Ly là thắng lợi của bọn họ, là thắng lợi của cả Tử Thần.
Mỗi người đều đang nghị luận Lục Ly, đều chia sẽ đủ loại tin tức, đều đang đoán chiến cuộc về sau, đã thổi phồng quan hệ với Lục Ly.
Trong Tử Thần đều là thích khách, đều là sát thủ hành tẩu nơi U Minh. Bọn họ vốn không có anh hùng, hiện tại lại xuất hiện một anh hùng. Điều này khiến đám Tử Thần rất phấn chấn.
Trong trang viên của Vũ Dương ở Thiên Việt Thành cũng thật vui sướng, thành viên trung tâm của Lục Minh đều không bế quan, đều khẩn trương chờ đợi tin tức Lục Ly truyền về.
Lục Ly có thể còn sống trở về khiến rất nhiều người các nàng vui đến bật khóc. Lục Ly chưa bao giờ khiến các nàng thất vọng, lại lần nữa sáng tạo kỳ tích.
Địa vị của đám đệ tử Lục Minh ở các giới diện cũng tăng lên, tộc nhân trẻ tuổi đều đang điên cuồng tu luyện, đều lấy Lục Ly làm mục tiêu. Các nàng không muốn làm mất mặt Lục Ly, nhóm đệ tử Lục Minh không yếu kém như vậy.
Lục Linh, Duẫn Thanh Ti, Tượng Linh Lung,… đều đột phá Đế Cấp, hiện tại võ giả Đế Cấp của Lục Minh lên đến bảy người. Tuy còn rất kém, nhưng vẫn tốt hơn trước rất nhiều.
An Lộ Nhi đã đạt Lục Kiếp trung kì.
Có tài nguyên đếm không xuể, còn có hoàn cảnh tu luyện thích hợp như Tử Thần và lòng quyết tâm tiến bộ. Không đến mấy chục vạn năm, Lục Linh sẽ chân chính trưởng thành, hơn nữa phát triển lớn mạnh, ít nhất có thể cắm rễ sâu trong Tử Thần.
Thê thiếp của Lục Ly đều rất chờ mong và khẩn trương, đều chờ đợi Lục Ly trở về. Lúc này, tuy Lục Ly chưa rời khỏi quá lâu, chỉ hơn hai mươi năm, nhưng hơn hai mươi năm này bọn họ đều sống thật khó khăn. Nhưng còn may ngọc phù bản mạng của Lục Ly vẫn không vỡ, cho nên nội tâm mọi người cũng không quá tuyệt vọng.
- Thật muốn qua đó kề vai chiến đấu với phu quân.
Kì Đinh Đông cảm khái một tiếng, Duẫn Thanh Ti, Tượng Linh Lung lại cười chua sót, địch nhân hiện tại của Lục Ly quá mạnh mẽ, các nàng đã hoàn toàn không thể nhúng tay. Các nàng qua đó có thể làm gì, giết hại quân đội bình thường sao? Dựa vào các nàng có thể giết mấy người? Lục Ly còn phải phân tâm bảo hộ các nàng.
- Ta đi bế quan, phu quân trở về hãy gọi ta!
Tượng Linh Lung xoay người rời đi, ở đây chờ đợi thật khó chịu nổi, tuy cũng không có tin tức xấu, nhưng trong thời gian ngắn Lục Ly khẳng định sẽ không trở về. Phỏng chừng phải đợi sự tình phía Hổ Tộc xong xuôi, ít nhất cũng cần hai năm?
…….
- Ngươi đoán hắn còn bao lâu mới có thể trở về?
Trong một trang viên, Mạc Thiên Thiên đùa nghịch cái chén trong tay, thoạt nhìn vô ý hỏi Vũ Dương. Vũ Dương bưng chén rượu, đung đưa chén rượu, cười nói:
- Ai biết được? Một năm, hay hai năm, hoặc có lẽ ba năm, nếu ngươi muốn gặp hắn, vì sao không đi tìm hắn?
- Ta mới không muốn gặp hắn!
Trên mặt Mạc Thiên Thiên tức giận:
- Ta chỉ không muốn vinh quang của Tử Thần hủy trong tay hắn. Con người hắn ngạo mạn lại tự đại, nếu chết ở đó là đả kích thật lớn với vinh dự của Tử Thần chúng ta.
- Nữ nhân các ngươi a…
Vũ Dương cười khổ lắc đầu nói:
- Miệng lưỡi chua ngoa, nội tâm lại mềm như đậu hủ. Rõ ràng nhớ hắn muốn chết, ngoài miệng lại không dám thừa nhận. Ngươi tới chỗ ta bao nhiêu lần rồi? Thiên Thiên, thích một người, cũng không phải chuyện xấu gì, yêu một người, vậy phải trả giá. Ngươi cũng biết, hắn hiện tại là người tình trong mộng của rất nhiều thiếu nữ, thê thiếp của hắn đều xinh đẹp ôn nhu, ngươi đừng tưởng ngươi là kim hoa của Tử Thần chúng ta, tất cả nam tử đều phải điên cuồng theo đuổi ngươi. Trên thực tế, hai đóa kim hoa khác cũng thật hứng thú với Lục Ly. Lục Ly có tiền đồ vô lượng ở Tử Thần. Lần này trở về khẳng định sẽ được trọng dụng.
- Ai, ta không nói nên lời!
Mạc Thiên Thiên lần này không phản bác, gục đầu nói:
- Có lẽ bởi vì tâm lý phản nghịch? Lúc trước tất cả nam tử đều thích ta, chuyển xung quanh ta, Lục Ly lại bất đồng? Cho nên ta muốn chinh phục hắn, như vậy mới chứng minh được vĩ đại của ta? Hoặc là… càng muốn chinh phục một người càng không chinh phục được, ngược lại như nhập ma? Bị hắn phản chinh phục?
Ha hả!
Vũ Dương nâng cao chén rượu trong tay, chuyển động trước mắt, hắn thản nhiên nói:
- Nam nhân và nữ nhân vốn là trò chơi chinh phục và bị chinh phục. Hoặc là nam nhân mê luyến nữ nhân hoặc là nữ nhân mê luyến nam nhân. Hai bên mê luyến lẫn nhau đó là chân ái. Đương nhiên, chân ái cũng khẳng định vẫn là một phía mê luyến trước. Tình yêu không có đúng sai, cũng không có nhiều đạo lý như vậy, yêu chính là yêu, hoặc rơi vào tay giặc, hoặc vứt bỏ hoặc thống khổ…
Ách?
Mạc Thiên Thiên run mi, giống như lần đầu nhận thức một Vũ Dương mới lạ, nàng kinh ngạc hỏi:
- Vũ Dương ta nhớ ngươi vẫn luôn độc thân, chưa bao giờ thấy ngươi có tin xấu gì với nữ nhân. Nghe nói gia tộc ngươi an bài rất nhiều đối tượng thân cận ngươi, ngươi đều cự tuyệt? Không ngờ ngươi lại hiểu tình yêu như vậy?
- Không có người yêu không có nghĩa chưa từng yêu.
Khóe miệng Vũ Dương cười khổ, sau đó xoay người nhìn cửa sổ nói:
- Được rồi, không nói chuyện này, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hơn nữa, Thiên Thiên, ngươi đừng mãi vây quanh Lục Ly, Hành Thiếu sắp xuất quan rồi, ngươi sẽ vì Lục Ly mang đến rất nhiều phiền toái.
- Lê Hành?
Sắc mặt Mạc Thiên Thiên lạnh lùng nói:
- Ai quy ta định phải gả cho hắn? Thiên tư hắn tung hoành, thân phận tôn quý, cho dù hắn là công tử đệ nhất Thiên Loạn Tinh Vực thì soa? Ta không thích, ai cũng không thể buộc ta gả cho hắn.
- Chưa nói ngươi nhất định phải gả cho hắn!
Vũ Dương hé môi nói:
- Nhưng tính tình hắn nóng nảy như vậy, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp giết Lục Ly. Cho dù không giết chết được Lục Ly, cũng sẽ tạo ra phiền toái vô cùng lớn cho Lục Ly. Nếu Lục Ly cũng thích ngươi, vậy không sao cả, ta nghĩ cao tầng Tử Thần sẽ thật cao hứng thúc đẩy việc này, nhưng…