Bất Diệt Long Đế

Chương 4402: Độn thuật nghịch thiên




Nam Cực Thành to như vậy đã biến thành một mảnh phế tích, bên trong bên ngoài thành đều là dân chạy nạn. Nhưng dân chạy nạn giờ đây không phải hô hào khóc lớn mà đang tìm tòi xung quanh. Bọn họ mở ra phế tích, chiến giáp không trọn vẹn trên thi thể cũng bị bọn họ cởi ra.

Đây không phải dân chạy nạn mà là đám người cướp tài người chết, là tới cướp bóc.

Thần niệm Nam Cực Tiên Ông quét qua thành bắc, lại phẫn nộ cực hạn. Bắc Thành là địa phương của Diêu Tộc bọn họ ở lại, bên trong không chỉ thành phế tích, tất cả chỉ còn lại thi thể. Bên trong có vô số tộc nhân Diêu Tộc, còn có rất nhiều hậu đại vĩ đại, đã chết ít nhất bốn năm nghìn người.

Diêu Tộc là chủng tộc Thượng Cổ, bất đồng với Hồng Tộc. Bọn họ thuộc loại khó tạo ra hậu đại, tộc nhân không nhiều lắm. Trăm vạn năm trước, thời điểm bọn họ có nhiều tộc nhân cũng chỉ có tám mươi vạn. Sau đó phát sinh biến đổi lớn, tộc nhân vẫn luôn rất ít, chưa bao giờ nhiều hơn con số mười vạn. Sau khi đến từ Tứ Trọng Thiên, tộc nhận bọn họ chỉ có hơn một ngàn, phát hiện nhiều năm như vậy chỉ được hai ba vạn, hiện tại một lát đã chết bốn năm nghìn? Nam Cực Tiên Ông làm sao không nổi giận.

Bên trong thành có ba thi thể Thánh Hoàng, có hai đều bị cắn nát. Nam Cực Tiên Ông thông qua y bào lệnh bài phán đoán ra. Nhưng nếu thành trì sắp hủy diệt rồi, vậy ba Thánh Hoàng này khẳng định không sống nổi.

- Chết, toàn bộ đều chết đi!

Hắn phát cuồng, nổi giận tiến lên, đánh chết đám dân chạy nạn đang tra xét thi thể này. Dân chạy nạn ngoài thành lập tức hoảng sợ đào tẩu, nhưng vẫn bị Nam Cực Tiên Ông đánh chết hơn phân nửa.

Nam Cực Thành không còn một tộc nhân Diêu Tộc nào, có lẽ đều đã bỏ chạy, cho nên dân chạy nạn mới dám đến cướp bóc.

Nam Cực Tiên Ông đuổi giết một trận, bay trở về, trực tiếp đi bảo khố Diêu Tộc. Bảo khố này ở thành bắc, dưới một tòa thành, cửa vào thật bí mật, cửa vào còn có thần văn, hắn âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng bị hủy?

- Còn may, còn may!

Thần niệm hắn tập trung vào bảo khố, thở phào một hơi. Tuy tòa thành này bị hủy, nhưng thần văn cửa vào vẫn còn. Vậy bảo khố không bị phát hiện? Hoặc là Lục Ly chưa kịp tìm kiếm đã vội vàng rời đi?

Vù!

Hắn tiến đến cửa vào bảo khố, tay đập vỡ nát tảng đá gần đó, hắn mở ra thần văn, thân mình lóe nhanh vào.

A, a…

Sau khi tiến vào, ánh mắt hắn đảo qua, lập tức phát ra tiếng rống giận kinh thiên động địa. Bên trong có một đại điện, phạm vi đạt đến vạn trượng. Vốn bên trong đầy bảo bối, hiện tại lại trống rỗng, không còn lại kiện nào.

Bảo khố không bị hủy, thậm chí thời điểm Lục Ly đi, thần văn vẫn còn mở. Nhưng tất cả thần binh thần giáp thần tài khí cụ bí kiếp trong bảo khố đều bị Lục Ly cầm đi, không còn một kiện nào, cho dù là một viên tinh thạch cũng không lưu lại.

“Bùm!”

Nam Cực Tiên Ông hai chân vô lực ngồi dưới đất, lệ rơi đầy mặt, trên mặt đều là vẻ xấu hổ và sợ hãi.

Thời kì Thượng Cổ, Diêu Tộc thiếu chút nữa bị giết, nhưng một bộ phận Diêu Tộc gian nan sống sót, truyền thừa một vài bảo vật Thượng Cổ. Nhóm tổ tiên phấn đấu qua từng thế hệ, từng gặp đại tộc Thượng Cổ đuổi giết, nhóm tổ tiên chết trận cũng phải bảo vệ bảo vật tổ tiên truyền xuống, hiện tại vào trong tay hắn lại bị cướp đi toàn bộ.

Hắn làm sao không xấu hổ, làm sao không tự trách.

Đã không còn những bảo bối này, Diệu Tộc làm sao vượt qua kiếp nạn, về sau sẽ càng ngày càng yếu. Thọ nguyên của hắn không còn nhiều lắm, Thánh Hoàng thế hệ sau lại không phát hiện hạt giống triển vọng, rất có thể không thể sinh ra cường giả sắp đại viên mãn. Giờ đây, bảo khố bị đoạt, chờ khi hắn chết đi, Diệu Tôc tuyệt đối suy bại nhanh chóng, rất có thể không cần ngàn năm, Diêu Tộc đã hoàn toàn tiêu vong.

- Đó là cái gì?

Đột nhiên, ánh mắt Nam Cực Tiên Ông nhìn quét về một góc, nơi đó còn lưu lại một tinh thạch? Tâm địa Lục Ly tốt như vậy, lại còn lưu lại một tấm tinh thạch?

- Là ấn thạch!

Thần niệm Nam Cực Tiên Ông đảo qua, đôi mắt nhất thời âm lãnh, nơi này cũng không có ấn thạch, đây rõ ràng là Lục Ly lưu lại. Lục Ly sau khi cướp bảo khố của bọn họ, lại lưu lại một miếng ấn thạch nhục nhã hắn?

Hắn rất muốn đánh vỡ ấn thạch này. Nhưng hắn cuối cùng vẫn cầm lên ấn thạch, truyền nguyên lực vào. Một đạo ảnh xuất hiện giữa không trung, đạo ảnh này không có thanh âm, nhưng hắn có thể từ khẩu hình của Lục Ly đoán được nội dung.

Đạo ảnh của Lục Ly ghi hình hình dạng thật của Lục Ly, vẻ mặt hắn không thay đổi, cũng không có vẻ đắc ý gì. Hắn nói:

- Nam Cực Tiên Ông, chúng ta lại gặp mặt. Thật đáng tiếc giết nhiều tộc nhân của ngươi như vậy, còn cướp bảo khố của ngươi. Ngươi cũng đừng trách ta, vốn chúng ta không thù không oán, là ngươi tự mình giúp Hồng Tộc đối phó ta. Trong bảo khố của ngươi có rất nhiều dị bảo? Giống như đều lưu lại từ Thượng Cổ? Ta nghĩ khẳng định rất quan trọng với tộc của ngươi?

- Ngươi yên tâm!

Lục Ly dừng một chút nói:

- Ta sẽ không làm chuyện tàn phá của trời, cũng sẽ không hủy diệt bảo vật của ngươi. Ta muốn đàm phán với ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ngoan ngoãn chờ ta ở Nam Cực Thành, sau này ta sẽ phái võ giả đến đàm phán với ngươi. Nếu đàm phán có kết quả tốt, những bảo vật này ta có thể trả lại cho ngươi. Nếu ngươi không muốn, vậy rời khỏi tòa thành này, truy tung ta, ta sẽ hủy diệt phần lớn bảo vật, bán số còn lại, ừm… cứ như vậy đi!

Biểu tình và ngữ khí của Lục Ly thoạt nhìn thật bình thản, giống như tự thuật một sự kiện thật nhỏ. Nội dung của đơn giản, sáng tỏ, cũng rất chân thành, đương nhiên phi thường kiên định. Nếu Nam Cực Tiên Ông không muốn đàm phán, vậy hắn tuyệt đối sẽ hủy diệt phần lớn bảo vật. Cho dù không hủy diệt, Nam Cực Tiên Ông muốn đòi lại cũng khó.

Vù vù!

Nam Cực Tiên Ông hít sâu một hơi, sau đó híp mắt bắt đầu truy tung hành tung của Lục Ly. Nếu Lục Ly đã lưu lại một lời thoại như vậy, vậy nói rõ rất có thể hắn đang ở không xa gần đó. Nếu có thể tìm Lục Ly, có lẽ còn cơ hội đánh chết Lục Ly, đoạt lại toàn bộ bảo vật.