Bất Diệt Long Đế

Chương 4390: Thần tài tuyệt thế




Lục Ly cảm giác nhìn thấy hy vọng, lại phát hiện hy vọng này là giả, nội tâm vô cùng buồn bực. Hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, sau khi suy nghĩ hai ngày, nội tâm hắn xảy ra ý tưởng lớn mật.

Vậy phải nghĩ biện pháp khống chế thần đan phi hành!

Hồn niệm của hắn có thể tra xét mười vạn lý, đây đã là cực hạn. Cho nên nếu hắn muốn tiếp tục tra xét, vậy chỉ có thể khống chế Phệ Hồn Châu bay ra ngoài tra xét. Gần đó cũng không có lực hủy diệt gì, nhưng một khi rời xa nơi này, có lẽ lực hủy diệt sẽ nhiều lên. Nếu Phệ Hồn Châu bay ra, một khi bị lực hủy diệt công kích, vậy hắn sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán.

Như thế nào thúc giục thần đan phi hành? Thần đan là thần đan của hắn, vấn đề hiện tại hắn không có thân thể? Không thể khống chế thần đan phi hành.

- Có!

Nội tâm Lục Ly khẽ động, hắn khống chế Phệ Hồn Châu bay ra ngoài, sau đó để Phệ Hồn Châu biến thành thật thể, sau đó hắn khống chế Phệ Hồn Châu va chạm lên thần đan.

Vù!

Cục diện khiến Lục Ly mừng như điên xuất hiện, thần đan bị Phệ Hồn Châu đánh bay dễ dàng. Đừng nhìn pháp giới trong thần đan vô cùng lớn, nhưng thần đan phi thường nhỏ. Chỉ cần khống chế thần đan di động, vậy tương đương cả pháp giới di động.

Kỳ thật nói như vậy cũng sai lầm, pháp giới hẳn là tu di không trung, thần đan là cửa vào của pháp giới.

Lục Ly rất nhanh khống chế Phệ Hồn Châu bay qua, tiếp tục va chạm lên thần đan, thần đan được Phệ Hồn Châu phụ trợ phi hành. Phệ Hồn Châu có thể sử dụng hồn lực thúc giục. Hồn lực của Lục Ly còn có rất nhiều, dù sao linh hồn hắn có thể sánh bằng Thánh Hoàng trung kỳ, rất cường đại.

Vù vù!

Xa xa một lực hủy diệt bay tới, Lục Ly vội vàng khống chế Phệ Hồn Châu tiến vào trong pháp giới, lực hủy diệt dễ dàng bị pháp giới hấp thu.

Chờ sau khi lực hủy diệt bị hấp thu, Lục Ly khống chế Phệ Hồn Châu xuất hiện, sau đó tiếp tục thúc giục Phệ Hồn Châu thôi động thần đan đi về trước. Tuy tốc độ không phải quá mau, nhưng vẫn luôn đi về trước.

Lực hủy diệt gần đó không còn nhiều lắm, Lục Ly rất nhanh khống chế Phệ Hồn Châu, thôi động thần đan đi về trước hơn mười ngàn dặm, lực hủy diệt bên này nhiều hơn một chút, nhưng vẫn thật loãng.

Tiếp tục đi về trước!

Lục Ly thôi động thần đan tiếp tục đi về trước, lại đi về trước mấy chục vạn lý, sau đó hắn khống chế thần đan ngừng lại, sau đó hắn phóng ra hồn niệm, tra xét xung quanh, tìm kiếm thiên tài địa bảo.

Hồn niệm tra xét phụ cận, nhưng còn chưa kịp tra xét toàn bộ, đã bị lực hủy diệt cắn nát. Lục Ly lại phóng ra thần niệm, lần nữa tra xét rõ ràng. Phạm vi mười vạn lý không có thần vật gì, ngoài một ít hài cốt, chỉ có một ít trùng.

Không có biện pháp, Lục Ly chỉ có thể tiếp tục thôi động thần đan đi về trước, bắt đầu tìm kiếm thiên tài địa bảo. Thế giới trong Hủy Diệt Chi Nhãn rất lớn, cũng không biết có thiên tài địa bảo hay không.

Nửa tháng, một tháng, ba tháng!

Lục Ly tìm tòi không gian gần đó suốt mấy trăm ngàn dặm, vẫn không có thu hoạch gì, thậm chí tới chỗ sâu, đến hài cốt cũng không còn, đi càng sâu càng không có cái gì, ngoài lực hủy diệt thì không còn cái gì.

Lực hủy diệt cả thế giới quả nhiên bị hấp thu rất nhiều, Lục Ly bay mấy trăm ngàn dặm, lực hủy diệt nơi này giống như rất loãng, ảnh hưởng hồn niệm không quá lớn.

Nội tâm Lục Ly có hơi đau đầu, tìm tòi khoảng cách xa như vậy, không có phát hiện gì. Đó không phải đại biểu nơi này không có thiên tài địa bảo sao?

Nhưng Lục Ly ngoài tiếp tục tìm kiếm, cũng không có chuyện gì để làm. Hắn chỉ có thể tiếp tục thôi động thần đan phi hành, có thể tìm được hay không chỉ có thể xem vận mệnh.

Ba tháng, năm tháng, một năm…

Lục Ly cũng không biết mình đã tìm bao xa, thế giới trong Hủy Diệt Chi Nhãn này thật lớn vô biên vô hạn. Lục Ly vẫn bay về trước, căn bản không có lượn vòng. Hắn cũng không nhìn cảnh tượng quen thuộc, cảm giác đã tiến vào ảo trận.

Tinh thần Lục Ly xuất hiện mê mang và mệt mỏi, mơ hồ cảm thấy sắp sụp đổ.

Hắn thật sự sắp chịu không nổi, thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, linh hồn phi thường suy yếu. Tìm kiếm buồn tẻ như vậy, thất vọng chồng chất, thật sự dễ khiến tinh thần người ta sụp đổ. Trường hợp này tâm tính của Lục Ly cũng không tệ, nếu đổi lại là võ giả ngang cấp, sợ đã sớm hồn phi phách tán.

- Dừng lại, nghỉ ngơi một lát đi?

Trong linh hồn Lục Ly hiện lên một ý niệm, muốn ngủ say một giấc, nghỉ ngơi đàng hoàng một phen. Nhưng hắn biết không thể ngủ say, càng là tình huống hiện tại càng không thể ngủ say, nếu không rất có thể ngủ một giấc sẽ không thể tỉnh lại.

Hắn ở trạng thái linh hồn đã hai mươi năm rồi, ba đại chủ hồn đã phi thường hư nhược, cảm giác sắp tiêu tán. Thời điểm như thế hắn làm sao dám ngủ say? Vừa ngủ thật có thể làm chủ hồn tiêu tán.

Nếu không thể ngủ, vậy chỉ có thể tiếp tục thúc giục thần đan tiếp tục tìm tòi. Lục Ly không tin tà, hắn vẫn khống hế thần đan bay về trước. Hắn không tin thế giới trong Hủy Diệt Chi Nhãn này là vô cùng vô tận.

Ba tháng, năm tháng, chín tháng!

Linh hồn Lục Ly càng ngày càng yếu, hắn mơ hồ có một loại cảm giác, có lẽ không đến hai ba năm, tam đại chủ hồn của hắn sẽ hoàn toàn tiêu tán, đến lúc đó cũng chỉ còn lại bảy phách, chủ thần cũng không cứu được hắn.

Linh hồn nhân thê chia làm ba hồn bảy vía, ba hồn là chủ hồn, là giá đỡ của linh hồn, không còn ba hồn, linh hồn sẽ tiêu tán. Còn bảy phách, đó là nhánh cây của linh hồn, cho dù chủ hồn tiêu tán trong thời gian ngắn, nó cũng sẽ không tiêu tán, chỉ cần còn hồn lực, vậy có thể chống đỡ rất nhiều năm.

Linh hồn Lục Ly phi thường mệt mỏi, hắn đã thật lâu không được ngủ say, càng như vậy hắn càng không dám ngủ say, hắn sợ sẽ ngủ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Đồng dạng, chín tháng này Lục Ly vẫn không có thu hoạch gì, giống như hư không vô tận, không có cái gì, đến con trùng cũng không nhìn thấy một con.

Tiếp tục kiên trì, tiếp tục liều mạng…

Ba tháng, năm tháng!