Bất Diệt Long Đế

Chương 4230: Không thích trương dương




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly trải hai tay ra, nói:

- Chính ngươi cân nhắc đi, ngoài ra ta nhắc nhở ngươi trước một tiếng, ngươi đừng nghĩ đến chuyện qua sông đoạn cầu, giờ đang ở trong không gian thần khí của ta, trước khi chết ta có thể khiến không gian thần khí tự bạo. Đương nhiên nếu ngươi có thể chống được lực lượng không gian vặn vẹo mà không chết, ngươi có thể thử xem.

Dứt lời Lục Ly khoanh chân ngồi xếp bằng, chờ đợi Diên tiểu thư đưa ra lựa chọn. Diên tiểu thư xoắn xuýt không thôi, nhất là câu nói sau đó của Lục Ly càng khiến nàng đau đầu không thôi. Vừa rồi quả thực nàng đã có một tia sát niệm, chỉ cần giải độc xong liền giết Lục Ly, như vậy không ai biết được chuyện này, danh dự nàng cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Nhưng giờ nàng đang ở trong không gian thần khí của Lục Ly, nếu Lục Ly thật để cho không gian thần khí nổ tung, lấy chiến lực nàng chắc chắn không gánh được, phải biết lúc này nàng chính đang không ngừng suy nhược.

Thời gian dần trôi, mỗi qua một giây Diên tiểu thư lại suy nhược thêm một phần, sinh mệnh Nguyên lực trong thân thể đang không ngừng bị mài mòn. Nàng cảm thấy được tử thần đang từng bước đi tới, đây không phải Tử Thần của bọn Vũ Dương, mà là tử thần thực sự.

Đợi một nén hương, dần dần nỗi sợ hãi đối với tử vong, khát vọng đối với sinh tồn khiến nàng nhắm mắt lại, thần sắc khuất nhục nói:

- Tới đi, mau giúp ta giải độc!

Dứt lời, nàng trực tiếp phong bế lục thức, bỏ mặc hết thảy, tựa hồ mặc cho Lục Ly tùy ý hành động.

Lục Ly đi đến bên người Diên tiểu thư, trước là đưa tay dán lên đầu nàng, cả người Diên tiểu thư khẽ run lên, điều này chứng tỏ nàng dường như có vẻ đã phong bế lục thức, song thực tế vẫn đang len lén thăm dò.

Lục Ly vận chuyển vòng xoáy trong pháp giới, bắt đầu tiến hành hấp thu độc vụ, quá trình tương đối dễ dàng, chỉ lát sau, độc vụ trong đầu đã bị hấp thu sạch. Tay Lục Ly bắt đầu di động xuống cổ, Diên tiểu thư run rẩy càng thêm kịch liệt, hai tay nắm chặt, trên thân tràn ra sát cơ nhàn nhạt, tựa hồ lúc nào cũng có thể phóng thích sát chiêu cường đại, vỗ chết Lục Ly.

- Ta khuyên ngươi bình tĩnh chút!

Lục Ly nhàn nhạt nói:

- Nếu ngươi vỗ chết ta, ngươi cũng tất chết không nghi ngờ, trừ phi ngươi muốn bồi ta đi chết, không thì thành thật nằm đó đi!

Diên tiểu thư thành thật, bản năng cầu sinh khiến nàng không thể không thành thật để mặc cho Lục Ly “vuốt ve” khắp toàn thân.

Chẳng qua lần này Lục Ly rất khắc chế, không giống như lần trước đối đãi Ly tiểu thư, vị này cũng không phải có thể mặc ý nắn bóp như Ly tiểu thư được, giờ hắn đang ở Thiên Loạn Tinh Vực, một khi làm gì quá phận, vậy chỉ còn nước tiếp tục đào vong.

Giải hết độc cho Diên tiểu thư xong, cả người Diên tiểu thư rốt cục ngừng run rẩy, nét mặt lại dần biến sắc, âm tình bất định, sát khí trên thân cũng như ẩn như hiện, tựa hồ trong lòng đang rất xoắn xuýt, cân nhắc xem liệu có nên giết đi Lục Ly.

Ông!

Lát sau, nàng tựa hồ đưa ra quyết định, tung người nhảy lên, như một con mãnh thú vọt tới Lục Ly, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh lục, trường kiếm kia mang theo khí tức bá tuyệt diệt sát, hung hăng bổ xuống đầu Lục Ly.

Lục Ly ngồi xếp bằng trên đất, cả người bất động, tay lại bất chợt sáng lên Nguyên lực, trong Nguyên lực có một giọt chất lỏng màu đỏ, chất lỏng vừa xuất hiện, Diên tiểu thư lập tức cảm nhận được nguy cơ trí mạng, hệt như trông thấy hồng thủy mãnh thú.

- Lui.

Bản năng đối mặt nguy hiểm khiến Diên tiểu thư từ bỏ công kích, khoái tốc giật lùi ra sau.

Lục Ly cười lạnh, bất thần đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt Diên tiểu thư, quát:

- Lấy oán báo ân, trưởng bối Yểm tộc dạy ngươi xử thế như vậy đấy hả? Ngươi thật tưởng Thánh Hoàng hậu kỳ liền ghê lắm? Số Thánh Hoàng chết trong tay ta chí ít cũng vượt quá hai bàn tay, ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?

Bản thân Diên tiểu thư vốn đã rất suy nhược, gương mặt trắng bệch, lúc này càng trắng thêm mấy phần. Lục Ly là hạng người giết ra từ trong núi đao biển lửa, sát khí trên thân nồng đậm dị thường, giờ hắn tay nâng độc dịch màu đỏ, từng bước bức tới, hệt như sát thần, khiến Diên tiểu thư vô cùng áp lực.

- Ta, ta, không phải...

Diên tiểu thư muốn nói mấy câu, Lục Ly lại gằn giọng cắt ngang:

- Yểm tộc các ngươi đúng là rất mạnh, nhưng con thỏ gấp cũng sẽ cắn người, ta không phải người Tử Thần, cùng lắm thì giết ngươi xong liền rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực là được. Lần này niệm tình ngươi sai phạm lần đầu, ta tha ngươi một mạng, nếu có lần sau, nhất định khiến ngươi thần hồn câu diệt, hiểu không?

Tiếng gằn sau cùng, Lục Ly dùng Long Ngâm thần kỹ kêu đi ra, hệt như kinh lôi giữa trời quang, chấn cho cả người Diên tiểu thư run rẩy không ngừng, miệng môi rung lên, hai chân mềm nhũn thiếu chút ngã ngồi trên đất.

Ông!

Lục Ly thu lại độc dịch vào trong pháp giới, Thiên Ly Châu sáng lên, hắn và Diên tiểu thư đi ra bên ngoài, Diên tiểu thư lần nữa cả kinh, thần sắc mờ mịt liếc nhìn bốn phía, trên mặt còn có vẻ hoảng sợ.

- Diên muội!

Lộ công tử vội vàng tiến lại, thấy trong tay Diên tiểu thư cầm theo binh khí, hoa dung thất sắc, lập tức hốt hoảng hỏi:

- Sao thế? Diên muội, ác tặc này bắt nạt ngươi?

Lục Ly chắp tay đứng đó, khóe miệng ngậm lấy ý cười, nhàn nhạt nói:

- Làm sao có thể? Một tên cấp Đế cỏn con như ta há có thể bắt nạt Diên tiểu thư? Diên tiểu thư muốn tạ ơn ta cứu mạng nàng nên mới dâng bảo kiếm tạ ơn. Quân tử không đoạt đồ người yêu thích, Diên tiểu thư, ý tốt của ngươi ta tâm lĩnh, mau thu kiếm về đi.

Lúc này Diên tiểu thư mới hồi thần lại, ánh mắt lấp lóe, thấy bọn Vũ Dương đi đến bên người Lục Ly, biết đã không còn cơ hội ra tay đánh giết. Hơn nữa giờ nàng cũng không có gan đi công kích Lục Ly, thân thể suy nhược, chiến lực mười không còn còn một, còn đánh kiểu gì?

Nàng đành phải ngượng ngùng thu hồi bảo kiếm, miễn cưỡng cười nói:

- Lục công tử thần hồ kỳ kỹ, độc trên người ta đã được khu trừ, ta đúng là có ý tặng bảo kiếm cảm tạ hắn.

Nàng không muốn để cho ai biết chuyện xảy ra trong Thiên Ly Châu, bằng không danh dự tất hủy, lúc này đành phải nói thuận theo lời Lục Ly.