Bất Diệt Long Đế

Chương 4217: Rêu rao




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Chiến thuyền này cao cấp hơn chiến thuyền bình thường, tốc độ cực nhanh, có thể sánh ngang với Thánh Hoàng trung kỳ, đương nhiên so với Thánh Sơn thì vẫn có chút chênh lệch.

Nhung Hoàng thừa tọa chiến thuyền nghênh ngang bay thẳng tới Thanh Hổ Giới, chiến kỳ trên thuyền tung bay phần phật, mặt trên viết hai chữ “Tử Thần”, một ít chiến thuyền đi ngang qua phụ cận thấy chữ trên chiến kỳ liền lập tức tránh như rắn rết, bay cách xa xa.

- Có cần rêu rao vậy không?

Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, tổ chức sát thủ chẳng phải nên đê điệu tiềm phục ư? Cao điệu thế này, khiến cả ai nấy đều biết sát thủ xuất động thì còn ám sát kiểu gì? Chẳng lẽ Tử Thần ra tay thường thường đều là minh sát, không phải ám sát?

Chẳng qua ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, lần này Nhung Hoàng xuất động không phải để ám sát, mà chỉ là giúp hắn dẫn dụ dị thú kia đi ra, cao điệu chút không sao cả, ngược lại còn có thể mượn nhờ uy danh Tử Thần, tránh miễn phiền hà không cần thiết.

Một đường bay đi hơn hai tháng, rốt cục đến được Thanh Hổ Giới, trên đường không gặp phải bất cứ phiền phức gì, cái tên Tử Thần quả nhiên hữu dụng, không có bất kỳ võ giả nào dám tới gần.

Lục Ly không ngừng lại mà dẫn theo Nhung Hoàng bay thẳng tới Cổ Độc Chiểu Trạch. Sau khi tiến vào Thanh Hổ Giới, Nhung Hoàng đê điệu đi một chút, rốt cuộc để Thanh Hổ Giới biết hắn vào đây, rất nhiều thế lực và lão ma bên này sẽ không an tâm, lầm tưởng Tử Thần muốn ra tay ám sát bọn hắn.

Đến Cổ Độc Chiểu Trạch, Lục Ly phát hiện độc vụ nơi này lại nồng nặc như trước. Giờ mới qua bao lâu? Phải biết, lúc trước khi hắn rời đi độc vụ đã vô cùng mỏng manh.

- Đại nhân, ngài trước nghỉ lại bên ngoài một chút, để ta hấp thu độc vụ ở đây, đợi vào sâu bên trong, ta lại gọi ngài sau.

Lục Ly thỉnh thị Nhung Hoàng, bên ngoài đã có nhiều độc vụ như vậy, hắn há sẽ bỏ qua? Nhung Hoàng chính là bảo tiêu chuyên nghiệp, có đối phương bên người, hắn có thể an nhàn hấp thu độc vụ mà không cần phải lo lắng điều gì.

Nhung Hoàng khẽ nhíu mày hỏi:

- Cần mất bao lâu?

- Chừng một tháng!

Lục Ly giải thích nói:

- Không hấp thu độc vụ bên ngoài, mạo muội đi vào sâu bên trong, ta sợ...

- Được, đi thôi, khi nào xong thì bóp nát ngọc phù thông báo ta biết!

Nhung Hoàng ném cho Lục Ly một chiếc ngọc phù, sau đó tiến vào trong tòa núi lớn sát bên cạnh, lấy ra một kiện không gian thần khí, trực tiếp đi vào bế quan.

Lục Ly cất kỹ ngọc phù, tiến vào Cổ Độc Chiểu Trạch bắt đầu điên cuồng hấp thu độc vụ. Giờ ở trong mắt hắn, những độc vụ này không còn là độc vụ, mà là từng viên thiên thạch, hấp thu càng nhiều, thiên thạch kiếm được sẽ càng nhiều.

Tốc độ hấp thu độc vụ rất nhanh, độc vụ nơi đây so với trước thì vẫn có chênh lệch, chưa hề được khôi phục hoàn toàn, Lục Ly hấp thu nửa tháng, độc vụ phía ngoại vi gần như bị hút sạch. Lại hấp thu thêm năm ngày, độc vụ tầng giữa cũng bị hút vào, giờ chỉ còn lại độc vụ màu đỏ ở tầng sâu nhất.

Ầm!

Lục Ly nghỉ ngơi nửa ngày sau đó bóp nát ngọc phù, Nhung Hoàng từ trong sơn động bay ra, nhìn thấy độc vụ phía người Cổ Độc Chiểu Trạch đã hoàn toàn biến mất. Hắn nhìn Lục Ly một cái, tên cấp Đế này quả nhiên không lừa hắn, đối phương đúng thật có thể hấp thu dung luyện ra độc dịch.

- Chuẩn bị xong chưa?

Nhung Hoàng quét mắt nhìn Lục Ly một lượt, được đến xác nhận, hắn tung mình bay vụt lên, xông vào cao không, sau đó đột nhiên vỗ chưởng về phía khu vực màu đỏ.

Ngao!

Một tiếng rống giận chấn thiên vang lên, tiếp sau một luồng khí tức cực kỳ khủng bố lan tràn ra, khí huyết trùng thiên, phương viên vạn dặm đều có thể nghe thấy tiếng rống. Gần đó vừa khéo có mấy đội quân sĩ đi ngang qua, nghe được tiếng rống này, ai nấy đều bị dọa run, có quân sĩ chân cẳng mềm nhũn, ngã bệt xuống trên đất.

- A...

Đám quân sĩ kia ngước mắt nhìn lại, lập tức thấy được một cảnh khiến bọn hắn cả đời khó quên, một đạo hắc ảnh bay vút lên không, theo sau là một con siêu cấp cự thú. Cự thú kia mặc dù còn cách rất xa, nhưng khí huyết khủng bố đã tràn ngập tới, khiến bọn hắn cảm giác lạnh cả người, hệt như gà con thấy được diều hâu lao xuống.

Rầm rầm rầm!

Nhung Hoàng và cự thú kia khai chiến, song lại là vừa đánh vừa lui, ý đồ dẫn dụ cự thú rời đi. Lục Ly nhờ đó thấy được toàn cảnh cự thú, đây là một con thú cùng loại với Toan Nghê Thú, toàn thân lấp lánh lân giáp, chiếc đuôi cự đại năm đó từng thiếu chút quất nát Thánh Sơn, hình thể cự thú cực lớn, khí huyết vô cùng kinh người, có thể khiến người run rẩy từ tận sâu trong linh hồn.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi hấp thu độc vụ!

Có tiếng truyền âm vang lên bên tai, Lục Ly giật mình tỉnh lại, lập tức xông vào trong làn khói độc màu đỏ, vận chuyển vòng xoáy pháp giới khoái tốc hấp thu. Đồng thời đi dạo ở bên trong, quả nhiên phát hiện một ít thần dược độc tài.

Một ít linh dược nhìn có vẻ còn chưa thành thục, song Lục Ly cũng mặc kệ, trước thu sạch cái đã. Hắn đếm qua một phen, bên trong có chí ít bốn mươi lăm gốc thần dược độc tài, nhất là ở một đầm nước, thần dược độc tài xung quanh đó có phẩm cấp tối cao.

Ầm ầm ầm ầm!

Nhung Hoàng đã dẫn dị thú kia đi ra mấy vạn dặm, nhưng tiếng nổ vẫn vang lên không ngừng, khu vực trung tâm Cổ Độc Chiểu Trạch không tính quá lớn, độc vụ lại vô cùng nồng đậm, trong lòng Lục Ly kích động không thôi.

- Nhiều độc vụ thế này, ít nhất có thể ngưng luyện ra năm sáu mươi giọt...

Trên mặt Lục Ly hiện đầy hồng quang, năm sáu mươi giọt, đó chính là năm sáu mươi ức. Cộng thêm độc vụ hấp thu được bên ngoài, đi xong chuyến này, bảo thủ tính ra cũng phải thu hoạch tám mươi ức, sai số sẽ không quá lớn.

- Tiểu tử, xong chưa!

Nửa ngày sau, Nhung Hoàng truyền âm tới, ngữ điệu có chút nôn nóng, hiển nhiên đang phải rất khó khăn để đối phó cự thú, hắn hẳn là không cách nào trấn áp cự thú này, bằng không cự thú sớm đã bị hắn giết rồi.

- Đại nhân, nhanh, cho ta thêm hai canh giờ!

Lục Ly truyền âm đi qua, hắn đã hấp thu với tốc độ nhanh nhất, nhưng độc vụ thực sự quá nhiều, hắn không khả năng một hơi hút vào hết được.