Bất Diệt Long Đế

Chương 4169: Đại đạo tam thiên




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Đương nhiên pháp giới của Lục Ly vốn dĩ đã rất cổ quái, những người khác sao có thể tạo ra được pháp giới khi chưa đạt đến cấp Chuẩn Đế? Cho nên Lục Ly cũng chẳng lạ gì trước những tình hướng quái dị như vậy xảy ra.

Khoảng thời gian này Ly tiểu thư cũng rất hiểu chuyện, vẫn luôn bế quan tu luyện, cũng không mở mắt ra lấy một lần. Lục Ly ngoại trừ ngẫu nhiên nhìn ra ngoài pháp giới một chút, khoảng thời gian còn lại đều suy nghĩ con đường tu luyện sau này.

Lúc trước trong lòng Lục Ly, cấp Đế đỉnh phong đã là cực hạn rồi, hắn đột phá lên cấp Đế không bao lâu thì sau đó lại bị Thiên Thánh Tổ tóm được, tiếp đó là bỏ chạy lánh nạn, căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều về con đường tu luyện của mình.

Bây giờ hắn đã an toàn, hơn nữa cả đại thế giới này đều có một nhận thức rất rõ ràng, đến Thánh Hoàng hắn cũng đã giết rồi, nhãn giới đương nhiên cũng được mở mang rất nhiều. Tham vọng trong nội tâm cũng sẽ càng mãnh liệt hơn, trước đây, có lẽ hắn nghĩ đạt được cấp Đế đỉnh phong đã là giỏi lăm rồi, bây giờ hắn lại muốn đạt được cấp Thánh Hoàng đỉnh phong, đạt được Đại Viên Mãn.

Từ mọi thông tin cho thấy, Đại Viên Mãn mới là đỉnh phong của đại thế giới này, võ giả Đại Viên Mãn mới không sợ bất cứ sự khiêu chiến nào. Khoan nói tiến vào Tiên Vực, chỉ trong bát đại Tinh Vực này thôi, những người chưa đạt được cảnh giới Đại Viên Mãn đều có nguy cơ bị giết bất cứ lúc nào.

“Hay là khoan nghĩ xa vời nữa, vẫn nên nghĩ về đạo của riêng mình thôi!”

Lục Ly hồi tưởng lại những lời Thiên Tội Chân Nhân từng nói, muốn thực lực cấp Đế thăng tiến thêm một bậc thì đầu tiên phải có đạo của mình. Tuy Lục Ly không rõ đạo rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn biết đây là một bước rất gian nan.

""Đúng rồi!""

Lục Ly hướng ánh nhìn về phía Ly tiểu thư đang ở dưới đáy thiên trì, ở đây có tiểu công chúa của một đại tộc siêu cấp, chắc chắn sẽ có được sự hướng dẫn toàn diện về mặt tu luyện, có lẽ có thể đạt được nhiều thứ từ trên người nàng, giúp cho con đường sau này của hắn càng thông thuận hơn.

""Ly tiểu thư!""

Lục Ly truyền âm cho Ly tiểu thư, nàng mở mắt ra bực bội hỏi: “Lại làm sao nữa?”

“Ồ, tính khí tốt hơn rồi ấy nhỉ?”

Lục Ly nhướng mày nói: ""Có phải ngươi đang ngứa không? Có cần ta xoa bóp toàn thân giúp ngươi không?""

""Ngươi...""

Nghe mấy lời đe dọa lõa lồ của Lục Ly, Ly tiểu thư lập tức phát hỏa, ánh mắt vừa thẹn vừa giận, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Có gì thì nói nhanh đi, ta phải tu luyện nữa!”

“Thái độ ngươi có thể tốt hơn một chút được không?” Lục Ly lạnh lùng nói: “Ngươi nên rõ là nơi này không phải Thiên Hoang Tinh Vực, Phù Tổ của nhà ngươi không có ở đây. Nếu ngươi khiến ta không vui, ta sẽ làm kiểm tra toàn thân cho ngươi, giúp cho ngươi thoải mái!""

""Bỉ ổi vô sỉ hạ lưu!""

Ly tiểu thư nghiến răng, nhưng lại không dám thốt ra câu chửi, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Ly, lạnh lùng truyền âm cho hắn: “Có chuyện gì mau nói đi!”

Lục Ly nhoẽn miệng cười, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Ly tiểu thư, truyền âm nói: “Ngươi cười một cái trước đã!”

Ly tiểu thư tối sầm mặt lại, lạnh lùng đáp: ""Lục Ly, tuy ta là tù nhân của ngươi, nhưng ta không phải đào kép, không biết mua vui. Hoang tộc bọn ta có tôn nghiêm của bọn ta, xin người đừng sỉ nhục ta như thế!""

""Ta có thể không sỉ nhục ngươi!""

Nụ cười trên mặt Lục Ly biến mất, ánh mắt hắn lại lướt qua lướt lại trên người Ly tiểu thư, cười nói: ""Ta có thể không sỉ nhục ngươi, nhưng ta có thể lăng nhục ngươi, hoặc là cười một cái, hoặc là… hừ hừ, ngươi tự chọn đi""

Ly tiểu thư nghiến răng ken két, đôi mắt có chút ửng đỏ, nàng mím chặt môi một lát rồi cúi đầu, khóe miệng cong lên một vòng cung, cố gắng mỉm cười, nhưng mà nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.

""Ha ha ha!""

Lục Ly vui vẻ mỉm cười, bây giờ tính tình hắn thay đổi rất lớn, tà ác hơn rất nhiều. Có thể khiến tiểu công chúa của Hoang tộc cúi đầu khiến hắn rất vui. Nên biết Hoang tộc chính là bá chủ của Thiên Hoang Tinh Vực, là ngọn núi lớn đè nén lên mấy trăm chủng tộc, là hoàng tộc cao cao tạo thượng.

Nếu ở Thiên Hoang Tinh Vực, đừng nói một nhân vật nhỏ bé như hắn, cho dù là các nguyên lão của các tộc lớn như Xích Long tộc, Tứ Tí tộc nhìn thấy Ly tiểu thư cũng phải cung kính. Bây giờ một nhân vật nhỏ bé như hắn lại bắt Ly tiểu thư cười, nếu nàng cười, đổi lại bất cứ tiểu tộc võ giả nào cũng đều sẽ rất vui.

""Được rồi!""

Lục Ly trêu ghẹo đủ rồi, hắn bắt đầu nghiêm túc nói chính sự: “Ly tiểu thư, ngươi cảm ngộ được đạo không?”

""Đạo?""

Ly tiểu thư có hơi ngạc nhiên, sau đó đáp: “Mỗi một cấp Đế mạnh mẽ đều có đạo của riêng mình, Thánh Hoàng thì càng không nói, lẽ nào ngươi… vẫn chưa cảm ngộ được đạo của mình sao?”

Theo như Ly tiểu thư thấy, tổng hợp chiến lực của Lục Ly có thể đã mạnh hơn một Thánh Hoàng bình thường rồi, tuy Lục Ly chưa đột phá cấp Thánh, nhưng ít nhất cũng là cấp Đế hậu kỳ? Vậy mà lại chưa cảm ngộ được đạo của mình sao?

""Ừm!""

Lục Ly không hề che giấu, thẳng thắn nói: ""Ta đột phá cấp Đế chưa được bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa có thời gian lĩnh ngộ ra đạo của mình.""

""...""

Lý tiểu thư trợn tròn mắt, Lục Ly này đúng là một tên biến thái, mới đột phá cấp Đế chưa lâu, chiến lực tổng hợp lại có thể bì với Thánh Hoàng? Nếu để hắn đột phá Thánh Hoàng chi cảnh, thế chiến đấu chẳng phải có thể sánh ngang với vô hạn gần đến Đại Viên Mãn sao.

Lục Ly lại hỏi: ""Ly tiểu thư, đạo của ngươi là gì?""

Đạo là một vấn đề rất riêng tư, đạo sẽ liên quan đến chiến lực cốt lõi của mỗi cường giả. Tình huống thông thường Ly tiểu thư chắc chắn sẽ không nói nhiều, nhưng gặp phải cái tên Lục Ly vô lại này, nàng biết nếu như nàng không nói, Lục Ly chắc chắn sẽ làm ra mấy chuyện hạ lưu kia nữa, khi nãy hắn cũng đã sờ mó hết khắp người nàng rồi.

Nàng trầm ngâm một lúc rồi nói: ""Ta cảm ngộ về kiếm, nhưng mà đạo của ta không hoàn chỉnh, bởi vì đạo mà ta cảm ngộ chính là ở trong một kiếm trận. Kiếm trận đó là do một chí cường giả của Hoang tộc ta bố trí, đạo ở bên trong đương nhiên cũng là do lão tổ để lại.”