Bất Diệt Long Đế

Chương 4162: Vừa đấm vừa xoa




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Khởi trận!

Sau đó, một cấp Đế tỏa ra hào quang sáng chói, từng tia sáng trắng lóe lên, sương khí trên Tần Vân Sơn bắt đầu cuộn tràn, ngưng tụ thành từng con bạch long bay về phía mọi người.

Đây là một trận pháp thần văn rất mạnh ở Tần Vân Sơn, trải qua hơn mười năm cấp Đế đỉnh phong , đã tiêu hao vô số thiên tài địa bảo mới bố trí thành công. Trong đại trận, những cấp Đế này đều sẽ được thăng bậc, cấp Đế đỉnh phong đó có thể có được chiến lực hơn cả Thánh Hoàng, cho nên cấp Đế đỉnh phong mới dám liều một phen, không thì hắn đã sớm bỏ chạy khi phải đối diện với thánh hoàng rồi.

Vù vù vù.

Từng con bạch long do sương mù ngưng tụ thành gầm thét lao tới chỗ của từng vị cấp Đế, nhưng bay được một nửa đại trận đột nhiên lóe lên, những con bạch đều chuyển hướng bay về phía Lục Ly.

- Cái gì?

- Sao có thể như thế được?""

- Đã xảy ra chuyện gì thế?

- Không thể nào!

Sắc mặt mười ba cấp Đế đó đột biến, giống như gặp phải ma, những luồng khí trắng đó đều chui vào trong người Lục Ly, khí thế của Lục Ly lại một lần nữa tăng mạnh gấp mấy lần.

Lúc này, Lục Ly cũng hành động rồi, chiến kích trong tay hắn cũng được bơm đầy nguyên lực, quét mạnh về phía trước, một tia sáng chói lọi lóe lên, chính giây phút này không gian chấn động mãnh liệt, thời gian dường như cũng dừng lại.

- Ưm…

Bốn cấp Đế phía trước theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lúc này bọn họ cảm giác được thân thể hoàn toàn không thể động đậy, hoặc là trong lúc thời gian dừng lại này, bọn họ không thể tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng sáng trắng đó xông tới.

Ầm.

Bốn cấp Đế bị đao mang sáng lóa đó bổ trúng, sau đó thì giống như giấy hồ, cả người bị chẻ ngang hông, nếu một kích này bổ vào đầu bọn họ, bốn cấp Đế này sẽ chết ngay tức khắc.

Vù.

Thân thể Lục Ly lóe lên, lướt ngang không trung, xuất hiện ở phía bên kia, chiến kích lại vung lên, bốn cấp Đế đó chợt bừng tỉnh nhao nhao tránh đi. Nhưng khi chiến kích vung ra, bọn họ đều cảm thấy thời không hỗn loạn, một tia sáng trắng lóe lên, đao mang liền bổ tới, bọn họ cũng bị chém ngang hông.

- Đại nhân!

Cấp Đế đỉnh phong đang định ra tay, nhưng lúc này hắn đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nói:

- Đại nhân, bọn ta phục rồi, xin đại nhân tha cho bọn ta một mạng!

Lục Ly quá mạnh, cấp Đế đỉnh phong này không phải kẻ ngốc, biết cho dù bọn họ có đấu tranh thì cũng không phải là đối thủ của Lục Ly. Chỉ mới xuất hai chiêu, mà đã làm tám huynh đệ của hắn bị thương nặng, cái này là Lục Ly vẫn còn thủ hạ lưu tình rồi, nếu không thì tám cấp Đế kia cũng đã mất mạng.

Lục Ly cất chiến kích vào, sau đó lấy Thánh Sơn ra, hắn lập tức tiến vào trong. Ngay lúc Thánh Sơn xuất hiện một luồng khí tức mạnh mẽ khác cũng ập tới, đó chính là khí tức của Ly tiểu thư.

Giọng nói lạnh lùng của Lục Ly truyền đến:

- Các ngươi cứ trị thương trước đi, ta ở chỗ các ngươi không lâu đâu, có lẽ mười năm sau sẽ đi. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau này Tần Vân Sơn sẽ trả lại cho các ngươi.

Lục Ly nói xong cũng chẳng nói thêm nữa, hắn sử dụng Tử Thần Dịch nên cơ thể rất yếu ớt, cần tĩnh dưỡng mấy ngày. Hắn không thể để những cấp Đế này nhìn thấy, nếu không sao có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn.

- Vẫn còn một thánh hoàng?

Cấp Đế đỉnh phong sửng sốt, tuy không biết tại sao Lục Ly lại vào trong không gian thần khí, nhưng hắn đã nghiêm túc gọi những cấp Đế khác đi chăm sóc những người bị thương.

Lời nói của Lục Ly khiến nội tâm hắn không còn cự tuyệt nữa, Lục Ly không để bọn hắn trở thành hồn nô, cũng không khống chế bọn hắn, hơn nữa còn nói là chỉ ở đây mười năm, như thế cũng dễ chấp nhận.

Lục Ly nghỉ ngơi được năm ngày thì xuất hiện lại, lần này khí tức trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, không còn là Lục kiếp nữa.

Điều này càng làm cho cấp Đế đỉnh phong thêm sợ hãi, hắn hoàn toàn không cảm nhận được cảnh giới của Lục Ly, điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ Lục Ly thâm sâu khó lường, chắc chắn là Thánh Hoàng không nghi ngờ gì nữa, mà còn là một Thánh Hoàng rất mạnh mẽ.

Tám Thánh Hoàng bị thương nặng vẫn còn đang trị thương, Lục Ly đi thẳng đến thành bảo lớn nhất, hắn ngồi vào vị trí chủ vị, vung tay nói:

- Ngồi xuống hết đi, không cần phải giữ kẽ gì cả, ta đã nói chỉ mượn chỗ các ngươi một thời gian thôi mà, ta cũng không bảo các ngươi làm chuyện gì quá đáng cả.

Cấp Đế đỉnh phong và bốn cấp Đế khác không dám ngồi, cấp Đế đỉnh phong cúi người nói:

- Có đại nhân ở đây, đâu có chỗ cho huynh đệ ta ngồi. Nếu đại nhân có gì chưa hài lòng thì cứ căn dặn.

- Ngươi tên là gì?

Lục Ly nhàn nhạt hỏi.

Cấp Đế đỉnh phong vội đáp:

- Bẩm đại nhân, ta tên Quan Dương, đây là lão nhị nhà ta, Quan Hợp, đây là lão thất Quan Cốc, đây là…

Cấp Đế đỉnh phong lần lượt giới thiệu từng người, Lục Ly khẽ gật đầu nói:

- Thật sự không dám giấu, bổn tọa đến chỗ các ngươi là để trốn tránh một kẻ thù vô cùng mạnh, kẻ thù đó của ta là người đã vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. Cho nên nếu bị hắn truy đuổi đến chỗ các ngươi, ta chết hay không thì không biết, còn các ngươi thì chết chắc rồi.

- Vô hạn đến gần Đại Viên Mãn?

Sắc mặt đám người Quan Dương thay đổi rõ rệt, cấp Đế thì sẽ không nói kiểu đó, chỉ có Thánh Hoàng mới có thể nói kiểu đó thôi. Kẻ thù của Lục Ly mạnh như thế, sớm muộn cũng sẽ tìm được nơi này, đến lúc đó biết bọn họ a tòng với Lục Ly, bọn họ còn có thể sống được sao?

- Các ngươi cũng không cần phải lo lắng!

Lục Ly xua tay, sau đó cả người lóe lên, thân thể biến hóa mau chóng, biến thành ngoại hình giống như đám người Quan Dương, giống Quan Dương y như đúc. Hơn nữa khí tức và cảnh giới cũng đều giống nhau, nếu không phải Quan Dương đang ở đây, thì e rằng mấy huynh đệ kia cũng sẽ nhận lầm.

- Ha ha!

Lục Ly mỉm cười rồi lại biển sang một hình dạng khác, là bộ dạng của Hùng tộc, hắn nói:

- Lần này các ngươi yên tâm rồi chứ? Kẻ thù đó muốn truy tìm tung tích của ta rất là khó. Mười năm ta sẽ đổi một nơi khác, ta đã lẩn trốn mấy trăm năm rồi, hắn vẫn chưa tìm được ta, cho nên chỉ cần các ngươi giúp ta, hắn sẽ không tìm được ta.