Bất Diệt Long Đế

Chương 4156: Ưng non giương cánh




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Tham kiến Phu Tổ!

Một đám cường giả khom người hành lễ, Phu Tổ hơi vuốt cằm nhưng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phương xa, vẻ mặt có hơi phức tạp. Cả đám nguyên lão không dám nói lời nào, đại nguyên lão suy nghĩ một lát hỏi:

- Phu Tổ, ngài ở đây là...

Phu Tổ một mình xuất hiện ở đây, nhìn ra vòng ánh sáng bên ngoài, chuyện này khiến người khác cảm thấy rất kỳ quái, không phải Phu Tổ cố tình đến đây chờ bọn hắn chứ?

Phu Tổ không nói gì, chỉ nhìn ra xa một lúc lâu, đợi chừng thời gian là một nén nhang mới thở dài:

- Ưng non rốt cuộc vẫn phải giương cánh, không lên Cửu Thiên thì vĩnh viễn không biết bay lượn.

Đám đại nguyên lão đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều không hiểu, đại nguyên lão dò hỏi, Phu Tổ đã giải thích:

- Ta ở đây tiễn Ly nhi một đoạn đường, sợ rằng nàng ra ngoài lần này rất lâu sau mới trở về, hoặc có thể vĩnh viễn không về được.

Phu Tổ khiến đám đại nguyên lão thầm thấy rùng mình, đại nguyên lão hỏi:

- Phu Tổ, tại sao ngài không cứu Ly nhi?

Với năng lực của Phu Tổ, đại nguyên lão tin rằng ngài cứu nàng rất dễ. Nhưng Phu Tổ lại tiễn đưa Ly tiểu thư? Chuyện này đương nhiên khiến đám đại nguyên lão nghĩ không ra.

- Vào ngày Ly nhi ra đời, ta đã bốc một quẻ cho nàng. Cả đời này nàng nghìn năm thuận buồm xuôi gió, đến nghìn tuổi sẽ gặp một đại kiếp nạn. Nếu vượt qua được kiếp nạn này, nàng sẽ bay thẳng mây xanh, còn nếu không vượt qua được thì vĩnh viễn rơi xuống vực sâu...

Phu Tổ thở dài một hơi nói tiếp:

- Xem ra đại kiếp xuất hiện bởi tên nhân tộc này!

- Kiếp nạn?

Đại nguyên lão hơi cau mày, suy nghĩ một hồi vẫn chưa rõ ràng, hỏi:

- Nếu Phu Tổ đã biết là kiếp nạn, tại sao không giúp nàng một tay? Với năng lực của ngài, giúp nàng vượt qua kiếp nạn này không khó chứ?

- Khó thì không khó!

Phu Tổ đáp lại:

- Nhưng rốt cuộc ưng non vẫn phải biết tự mình giương cánh, chúng ta có thể giúp nàng một lần, nhưng không thể giúp nàng cả đời. Nàng nắm giữ thiên tư tuyệt thế, nếu không thể tự mình trưởng thành, sau này làm sao trở thành chí cường giả, làm sao nâng tộc ta lên mảnh trời này?

- Cũng đúng!

Đại nguyên lão nghĩ lại cũng thấy có lý, Ly tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều được tộc quần che chở, chưa gặp bất kỳ trắc trở nào. Cảnh giới tuy cao nhưng sức chiến đấu vẫn rất thấp. Cho dù nàng tu luyện tới Thánh Hoàng đỉnh phong thì đã sao? Cường giả Thánh Hoàng thông thường vẫn có thể dễ dàng giết chết nàng?

- Yên tâm đi!

Phu Tổ khoát tay nói:

- Ta đã tính ra chuyến này nàng đi chắc chắn có đại cơ duyên. Nếu không chết, nàng sẽ nhất phi trùng thiên, sau này trở thành Đại Viên Mãn cũng không phải nói mộng. Tên nhân tộc này có mệnh cách rất kỳ dị, không biết chừng sẽ là phúc tinh trong mệnh của Ly nhi.

- Ực...

Đám đại nguyên lão đã hiểu rồi, lần này Phu Tổ không phải đến bắt Lục Ly, cứu Ly tiểu thư. Hắn đang cố tình để Lục Ly chạy thoát, hắn cảm thấy Lục Ly có thể là phúc tinh, có khả năng chuyến này Ly tiểu thư không nhưng không gặp chuyện gì, trái lại còn có đại cơ duyên, nhất phi trùng thiên trở thành Thánh Cấp Đại Viên Mãn.

Bất luận là cường giả Đại Viên Mãn nào đều có thể che chở cho tộc quần mấy trăm nghìn năm, tộc vương của bọn hắn cũng là Đại Viên Mãn. Bởi vì tộc vương một mình giúp Hoang tộc xưng bá Thiên Hoang Tinh Vực hơn hai mươi vạn năm qua, có điều thọ nguyên của tộc vương không còn nhiều, nhiều nhất chỉ hơn một vạn năm nữa. Mà trong tộc không có cường giả nào có dấu hiệu đột phá Đại Viên Mãn, bọn hắn rất mong chờ vào Ly tiểu thư.

Nghìn tuổi đã đột phá cảnh giới Thánh Hoàng, Ly tiểu thư là đệ nhất thiên tài vạn năm của Hoang tộc. Cho nên Hoang tộc mới triệu tập hai nguyên lão thủ hộ nàng, vừa hay tin nàng xảy ra chuyện đại nguyên lão đã lập tức xuất hiện, còn có con cháu nào được đãi ngộ như vậy?

- Ôi...

Đại nguyên lão đầy mặt lo lắng, không biết nhân tộc này chui ra từ chỗ nào, hơn nữa vô cùng tà môn, còn tu luyện thần thuật nghịch thiên của Tiêu Ma. Nghe nói thực lực chỉ đạt Đế Cấp nhưng lại tranh đoạt Ung Hoàng Kích? Thoát được sự truy sát của rất nhiều cường giả Thiên Cẩu tộc cùng Xích Long tộc. Phu Tổ nói nhân tộc này mệnh kỳ dị, xem ra quả thật rất kỳ dị.

Ly tiểu thư từ nhỏ chưa từng chịu khổ cực, cũng nên nói là chưa va chạm nhiều, một nữ nhân bị một nhân tộc bắt cóc, còn rời khỏi Thiên Hoang Tinh Vực thì sẽ xảy ra chuyện gì? Có bị nam tử nhân tộc này ngược đãi dày vò hay không? Có thể sẽ phát điên không? Có thể sẽ chết không?

Nghĩ tới đây khóe miệng đại nguyên lão co rúm lại, hơn nữa Ly tiểu thư còn là một đại mĩ nhân yểu điệu, ngộ nhỡ bị tên nhân tộc chó má kia làm bẩn, với tính cách của Ly tiểu thư chắc chắn sẽ tự sát...

- Phu Tổ, có cần phái vài nguyên lão đuổi theo không?

Đại nguyên lão suy đi tính lại vẫn không yên lòng, nhưng Phu Tổ lắc đầu nói:

- Ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì. Có điều đây chính là số mệnh của Ly nhi, chuyện này không quản nữa, trở về đi. Chờ tới khi Ly nhi trở về, ta đoán rằng sức chiến đấu chắc chắn không thua kém ngươi.

Cuối cùng Phu Tổ liếc mắt về phương xa, sau đó xoay người rời đi, đạp xuống một bước bóng người đã xuất hiện bên ngoài mấy vạn dặm, sau cùng hắn truyền tới một câu:

- Nếu như Ly nhi chết, ta sẽ tự mình truy sát. Bất luận tên nhân tộc này bỏ chạy tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ băm hắn nghìn đao...

Lục Ly rời khỏi Thiên Hoang Tinh Vực nhưng vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, cả đoạn đường đều bay bằng tốc độ nhanh nhất. Đồng thời hắn tiến vào bên trong mấy hư không phế địa, ở bên trong một thời gian làm ra vài bố trí.

Hắn mừng rỡ phát hiện tựa hồ truy bình phía sau đã dừng lại, bởi vì bố trí ở mấy chỗ vẫn chưa bị xê dịch. Đương nhiên hắn vẫn không dừng lại, mà tiếp tục khống chế Thánh Sơn gấp rút bay tới tinh vực thứ hai.

Một lần bay này kéo dài những mấy tháng. Trong thời gian này hắn tiếp tục đi tới rất nhiều nơi. Ở mỗi địa phương đều dừng lại, thậm chí hắn có lưu lại hơi thở của mình, bố trí rất nhiều thần văn cả công khai lẫn mờ ám.