Bất Diệt Long Đế

Chương 4132: Cẩu An chết




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Khóe miệng Cẩu An lộ ra nụ cười đùa cợt. Ly tiểu thư khắp người đều là bảo vật thì đã sao, chẳng qua đột phá Thánh Hoàng chưa lâu, hơn nữa không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, trong mắt hắn không khác gì đám trẻ ranh cầm thần binh,

Vụt!

Khi Ly tiểu thư lên được bậc đá mười sáu, Cẩu An liền ra tay. Hai tay hắn lóe sáng liên tục, vô số chỉ phong vụt qua hóa thành giao long bay đầy trời, vọt về phía Ly tiểu thư. Ly tiểu thư không kịp ứng phó, trên người nàng trúng rất nhiều chỉ phong, cánh tay đau đớn. Thánh binh màu đỏ cùng gương trong tay cũng không nắm được, một lát đã bị đánh bay ra ngoài.

Rầm rầm rầm!

Sau đó Cẩu An phóng thích đại thủ ấn, dễ dàng khiến Ly tiểu thư chấn động đến mức lăn xuống dưới...

Lần này Ly tiểu thư vẫn chưa bị thương, có điều càng thêm chật vật, sắc mặt nàng càng thêm khó coi. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu ấm ức, lần này khiến nàng mất mặt trước nhiều cường giả như vậy, nàng thẹn đến mức đã muốn tự sát.

Có điều nàng vẫn rất thông minh, tuy rằng trong lòng tràn ngập sát ý nhưng vẫn chưa lỗ mãng mà lại trở nên trầm tư. Nàng đã không leo lên được thì phải nghĩ cách, bằng không lên lần nào sẽ bị đánh xuống lần ấy.

Nàng suy nghĩ trong một nén nhang, lúc này mới trở về bên dưới bậc đá, thu tấm gương cùng thanh tiểu kiếm lại, sau đó chậm rãi bò lên trên.

Lần này nàng dừng lại ở bậc đá thứ mười lăm thì bắt đầu thả ra một loại bí thuật. Trên người nàng tỏa ra sương mù nồng đậm màu hồng phấn, sau đó sương mù lan dến, thoáng chốc đã bao phủ mấy bậc đá xung quanh.

- Khói độc?

Con mắt Cẩu An trở nên lạnh lẽo, cảm ứng một hồi liền thả đại thủ chưởng, định bụng đánh tan đám sương màu hồng phấn kia. Hắn phóng thích vài đại thủ ấn mà không thể đánh tan đám sương này. Có cảm giác thứ kia không phải sương mù, mà là một loại ảo ác?

- Ảo cảnh?

Cẩu An đột nhiên bừng tỉnh, đây không phải sương mù mà là một loại ảo cảnh. Hắn quét thần niệm tới, quả nhiên phát hiện Ly tiểu thư đã biến mất. Trong lòng hắn căng thẳng, bắn ra từng luồng chỉ phong như những giao long bay lượn bốn phía. Hắn thả chỉ phong không phải để công kích, mà là thăm dò vị trí của Ly tiểu thư.

- A...

Đám Thánh Hoàng bên dưới đều kinh ngạc, bởi vì lúc này bọn hắn phát hiện từ bậc đá thứ mười bốn đến bậc đá thứ mười tám đã bị sương mù hồng phấn bao phủ. Bọn hắn quét thần niệm tới cũng không thăm dò được, không thể nào nhìn thấu tình hình bên trong.

“Nguy rồi!”

Ngao Việt lại hô lên.

“Cẩu An chắc chắn sẽ thua, đây là một loại bí thuật do Phu Tổ nghĩ ra, gọi là Hốt Luân Thiên Trận. Không ngờ Ly tiểu thư đã tu luyện thành công. Trong thời gian ngắn Cẩu An chắc chắn không thể nào phá được pháp trận này.”

“Đây là huyễn trận sao?”

Ngao Khí cũng không thèm vào mắt, nói rằng:

“Huyễn trận thì lo lắng cái gì? Ly tiểu thư có sức phòng ngự rất mạnh, có điều sức chiến đấu vẫn thua kém chút ít. Nàng lên tới bậc thứ mười bảy thì Cẩu An chắc chắn sẽ cảm ứng được, đến khi ấy ung dung đẩy xuống.”

“Ngươi sai rồi!”

Ngao Việt lắc đầu nói: “Ngươi nên nhớ một chuyện, nên nhớ thiên phú thần thông của Hoang tộc!”

“Ực...”

Ngao Khí hơi run rẩy, sau đó vẻ mặt trở nên cay đắng. Thiên phú thần thông của Hoang tộc quả thực rất lợi hại, e rằng Cẩu An không thể chống cự.

Ly tiểu thư bên trên đã leo lên bậc thứ mười sáu, tuy rằng phía trên có vô số chỉ phong bay lượn nhưng nàng vẫn không để tâm. Nàng nhanh chóng bò lên trên, bò đến bậc thứ mười bảy, kí hiệu hình thoi ở mi tâm nàng lóe sáng, một luồng ánh sáng vô hình đi vào trong cơ thể Cẩu An.

Vào khoảnh khắc này tinh thần Cẩu An bỗng thấy hoảng hốt, tựa như có cảm giác thời gian hỗn loạn, hắn cảm thấy lại trở về tình cảnh ban đầy, một luồng sương mù hồng nhạt phủ tới.

Vụt!

Tiểu kiếm màu đỏ trong tay Ly tiểu thư bay ra ngoài, ở giữa không trung biến thành một cự long màu lửa, mang theo khí thế chấn thiên gào thét phóng về phía Cẩu An.

Cẩu An cảm thấy thời gian loạn lạc trong một hơi thở, đợi đến khi tỉnh lại thì hỏa long kia đã lao vào người hắn. Trong lòng hắn chấn động, muốn phản ứng lại nhưng hỏa long đã đâm vào người hắn.

Rầm!

Một luồng lực cực lớn truyền tới khiến cơ thể hắn đau đớn, tiếp theo cả người đều bay lên, một lát đã bay xuống bên dưới đài cao. Trong lòng Cẩu An lo lắng, đồng thời cũng cực kỳ kinh hoảng. Bên dưới là một đám Thánh Hoàng, hắn lại như con dê con rơi vào miệng bầy sói.

“Thiên phú thần thông của Hoang tộc!”

Hắn âm thầm ảo não, vốn tưởng rằng Ly tiểu thư vừa mới đột phá Thánh Hoàng chưa được bao lâu, thiên phú thần thông sẽ không ảnh hưởng tới hắn. Không ngờ rằng vẫn ảnh hướng tới hắn trong một hơi thở, chỉ là một hơi thở nhưng đủ để đoạt mạng.

Thiên phú thần thông của Hoang tộc chính là thiên phú thần thông mạnh nhất Thiên Hoang Tinh Vực. Thiên phú thần thông của bọn họ bẩm sinh đã bao quát chân ý thời gian, có thể khiến kẻ địch cảm thấy thời gian hỗn loạn, không nắm bắt được tình hình.

Cường giả giao chiến với nhau, chỉ cần thời gian một hơi thở cũng đủ để phân định sinh tử, cho nên Hoang tộc mới mạnh như vậy, mới có thể trở thành bá chủ của Thiên Hoang Tinh Vực.

Vụt!

Cẩu An còn chưa bay xuống đất, trên người hắn đã sáng lên những vệt sáng chói mắt, tiếp đó khí thế trên người hắn tăng vột, hai tay liên tục vung vẩy kéo theo chỉ phong bay đầy trời, phóng xuống đầu mười mấy Thánh Hoàng như những ánh kiếm.

Cẩu An tăng vọt khí thế, đương nhiên lực công kích cũng tăng vọt. Những chỉ phong kia mang theo hơi thở trí mạng, đám Thánh Hoàng vội vã lùi về sau, e sợ sẽ bị bắn trúng.

Cơ thể Cẩu An vẽ ra một vòng cung ở ngay giữa không trung, phóng tới tế đàn truyền tống bằng tốc độ nhanh nhất. Nếu không thể lấy được Ung Hoàng Kích thì Cẩu An đương nhiên phải bảo vệ tính mạng, trước tiên cứ chạy đã rồi tính tiếp.

- Hắn một bỏ chạy!

Đám Thánh Hoàng bên kia lần lượt bừng tỉnh, nhưng tốc độ của Cẩu An quá nhanh, thoáng chốc đã vọt tới bên kia tế đàn. Hắn mau chóng mở tế đàn, vẫn không quên quay đầu cười khinh bỉ:

- Ha ha, muốn giết ta? Nằm mơ đi!