Bất Diệt Long Đế

Chương 4130: Đường ra duy nhất




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Trong hành lang đen kịt một mau, khói đen cuồn cuộn, một mình Lục Ly ngồi xếp bằng đã rất lâu. Thậm chí hắn ngồi tới mức đã sinh ra ảo giác, tựa hồ... Hắn đã ngồi xếp bằng ở đây mấy thập niên rồi.

Trong thời gian này hắn không đi phá giải thần văn, cùng không hi vọng Huyết Linh Nhi, chỉ chuyên tâm suy nghĩ tâm tư của mộ chủ. Chỉ cần sáng tỏ bố trí của mộ chủ, hắn tin tưởng bản thân có thể ung dung ra được bên ngoài.

“Tại sao phải bố trí như vậy? Bố trí như vậy có ý nghĩa gì? Mộ chủ này quá buồn chán sao? Rốt cuộc trong này có ẩn giấu thứ gì? Rốt cuộc Ung Hoàng nghĩ như thế nào?”

Trong đầu Lục Ly hiện lên từng ý nghĩ, hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên, nghĩ đến nhập ma rồi. Trong lòng hắn có chút điên cuồng, theo thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng nóng nảy lẫn buồn phiền.

“Không nghĩ nữa!”

Lục Ly bừng mở mắt, xoa xoa huyết thái dương. Sau đó nhắm mắt lại, cứ như vậy đã ngủ trên mặt đất. Vốn dĩ hắn nên ngủ trong ngọn Thánh Sơn, như vậy mới an toàn. Nhưng bởi vì thời gian này tâm lực quá mệt mỏi, cho nên không nghĩ ngợi gì đã ngủ gục trên đất.

Một giấc ngủ này kéo dài hai ngày, Lục Ly đột nhiên giật mình thức dậy. Trong cơn mê, hắn mơ hồ cảm thấy dưới nền đất tựa như đang luật động.

Đông đông đông!

Luật động dưới lòng đất như có tiết tấu, giống như một khúc nhạc luật trầm thấp, đánh thẳng vào tâm linh con người. Trong mơ màng Lục Ly nghe thấy âm thanh luật động, âm thành này dẫn hắn đi vào. Hắn không vội vã tỉnh ngay, mà là lắng nghe âm thanh luật động này, trong đó mang theo một cảm giác hết sức huyền diệu.

Lục Ly đắm chìm trong luật động này, chờ đợi hơn nửa canh giờ hắn mới chậm rãi tỉnh dậy. Bởi vì luật động đã ngừng, hắn mơ mắt ra mơ màng, trong đầu vẫn còn vang vọng những luật động kia.

“Là nằm mơ?”

Lục Ly lắc đầu, trầm mặc trong nửa nén nhang hắn mới tỉnh ngộ, lẩm nhẩm nói: “Có vẻ không phải nằm mơ, luật động vừa nãy đến từ đâu? Dưới lòng đất? Tại sao lại có luật động như vậy? Luật động này có ý nghĩa gì?”

Lục Ly suy tư trong chốc lát, lại nằm xuống đất, nhưng luật động này không vang lên nữa. Hắn trầm mặc, cố ép bản thân đi ngủ, bên trong linh hồn hắn là một mảng tĩnh lặng, không bao lâu đã thiếp đi.

Nhưng chỉ trong thời gian mấy nén nhang hắn lại bị đánh thức. Âm thanh luật động này lại vang lên, Lục Ly chú ý lắng nghe, ghi nhớ hết thảy tiết tấu của luật động, đồng thời hắn bắt đầu lần theo khởi nguồn của luật động.

Dường như luật động này phát ra từ trong lòng đất?

Trong bóng tối, Lục Ly thôi động Đại Đạo Chi Ngấn cảm ứng, có vẻ luật động này thực sự truyền tới từ lòng đất. Có điều luật động này vô hình vô sắc, chỉ là một cảm giác mông lung.

Chờ giây lát luật động biến mất, Lục Ly truyền tình huống quái dị này cho Huyết Linh Nhi, đồng thời cũng truyền tới tiết tấu của luật động. Huyết Linh Nhi trầm tư trong chốc lát, truyền âm nói.

“Chủ nhân, có vẻ tiết tấu luật động này khống chế thần văn!”

“Khống chế thần văn?”

Con ngươi Lục Ly co rút, hắn hỏi: “Ngươi chắc chắn không? Đám thần văn không phải tự động sao? Sao cần phải khống chế?”

“Thần văn thông thường là tự động, nếu người bố trí thiết lập xong thì cũng là tự động.” Huyết Linh Nhi giải thích.

“Nhưng có một vài thần văn mạnh mẽ cũng có thể do con người khống chế. Bởi vì bị khống chế nên uy lực sẽ mạnh hơn chút, cũng sẽ chuẩn xác hơn.”

“Đây...”

Lục Ly nhớ tới đại điện cột đá kia, thần văn sẽ căn cứ vào số lượng võ giả để tăng giảm uy lực, cũng sẽ căn cứ vào độ mạnh yếu của võ giả để tăng giảm uy lực.

Lục Ly vẫn nghĩ thần văn nơi này lại kỳ diệu như thế? Bây giờ nhìn lại hóa ra thật sự có người thủ mộ đang khống chế thần văn?

Nghĩ tới đây, Lục Ly hơi động tâm, truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói: “Huyết Linh Nhi, ngươi có thể mô phỏng luật động khống chế thần văn không?”

“Mô phỏng cũng dễ thôi!”

Huyết Linh Nhi truyền lời tới: “Quan trọng là ta không biết những luật động này đã khống chế chủ thần văn ở đây như thế nào? Không biết luật động nào sẽ khống chế thần văn nào, không nắm được quy luật thiết định ban đầu. Ngộ nhỡ tùy tiện thả luật động sẽ rất dễ gây ra chuyện lớn. Nếu chủ thần văn trong cả đại điện bị rối loạn, có lẽ nơi này sẽ đổ nát, chúng sẽ đều sẽ chôn thây ở đây.”

“Thần văn của chủ thần văn cũng có thể loạn?”

Lục Ly nghe Huyết Linh Nhi nói, không những không thấy sợ hãi, trái lại hai mắt còn sáng rực, hắn thét lên: “Tốt nhất cứ loạn hết, càng loạn càng tốt. Nếu có thể khiến chủ thần văn của toàn bộ Ung Hoàng mộ rối loạn thì chúng ta có thể rời khỏi đây dễ dàng. Huyết Linh Nhi, ngươi tin tưởng ta. Thần văn của hành lang này chúng ta không phá giải được, cách duy nhất là làm rối loạn toàn bộ chỗ này. Nếu chúng ta có năng lực khiến Ung Hoàng mộ nổ tung thì muốn thứ gì cũng không có vấn đề.”

Rốt cuộc vào thời khắc này Lục Ly đã nghĩ thông suốt!

Hành lang này vốn dĩ không phải do Ung Hoàng bố trí, bởi lẽ Ung Hoàng không có nhàn rỗi như vậy, trừ phi phía sau hành lang còn có bảo vật mạnh mẽ hơn. Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, Ung Hoàng Kích đã là bảo vật mạnh nhất, di hài của Ung Hoàng lại ở đây, phía sau còn có thể là thứ gì?

Hơn nữa nơi này có một tế đàn truyền tống, là chuẩn bị đường ra cho người khác. Nếu làm thêm một cái hành lang thì chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân.

Rất khó hiểu, rất thừa thãi, rất không hợp lý!

Ung Hoàng sẽ không làm ra chuyện nhàm chán như vậy. Vốn dĩ Lục Ly còn tưởng rằng Ung Hoàng muốn khác biệt, hiện giờ mới đột nhiên hiểu ra, đây không phải Ung Hoàng bố trí, mà do... người thủ mộ làm ra.

Người thủ mộ đã ở đây nhiều năm, không có việc gì làm nhàm chán đến phát phiền. Nó phải tuân theo ước định với Ung Hoàng là không thể ra ngoài, cho nên chỉ đành ở đây nghĩ việc cho bớt nhàm chán.

Hành lang này chính là kết quả cho sự rỗi rãi của nó, cũng là tạo thêm cửa ải cho người tiến vào. Kẻ nào lấy được ba món bảo vật mà vẫn chưa thỏa mãn thì sẽ nhận một trận giáo huấn cay đắng.

Khiến bọn hắn phải trả giá đắt cho lòng tham của mình, cả đời bị vây khốn trong đây.