Bất Diệt Long Đế

Chương 4075: Đới gia




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Tiểu nhị nhanh chóng đưa bản đồ qua, còn đánh dấu chỗ Ân Hoàng Mộ, Lục Ly phất tay khiến tiểu nhị rời đi. Tiểu nhị cung kính lui xuống, sau đó vào một phòng riêng khác, một lão nhân ngồi bên trong, rõ ràng là cường giả của Tứ Tí tộc.

Tiểu nhị cười nói:

- Đại nhân, đã làm đúng theo sai bảo của người.

- Làm tốt lắm, cầm lấy!

Thập Lục Nguyên Lão của Tứ Tí tộc tùy tay ném một chiếc nhẫn không gian, tiểu nhị xem bên trong có năm nghìn Thiên Thạch thì hớn hở cảm ơn, lui xuống.

Lục Ly ăn uống no nê, rời đi tửu lâu cũng không có nghỉ ngơi, mà là đi tửu lâu khác, lại tìm hiểu, xác định quả thực có Ân Hoàng Mộ tồn tại, gần đây trong thành rất nhiều cường giả đều chạy qua.

Ân Hoàng Mộ cách bên này hơi xa, Lục Ly sốt ruột đi qua, nếu không thì e rằng đồ tốt đều bị người khác lấy hết. Cho nên hắn không có dừng lại, lập tức ra ngoài thành.

- Ha ha!

Thập Lục Nguyên Lão đứng sau cửa sổ tửu lâu nhìn bóng lưng Lục Ly đi khuất, khóe miệng lộ ra cười nhạt, lẩm bẩm nói:

- Ân Hoàng Mộ quả thực là bảo địa, nhưng không phải ai đều có thể đi, tiểu tử, lần này ngươi hãy chết trong Ân Hoàng Mộ đi.

Ân Hoàng Mộ trong khoảng thời gian này quả thực nổi tiếng, mộ địa này bị phát hiện lúc Lục Ly còn trong Côn Hoàng Lăng, khi bị đào ra thì dải sáng rực rỡ đầy trời, thanh thế động trời.

Ân Hoàng năm đó là một lão ma cực kỳ nổi tiếng, chết đi ít nhất mười mấy vạn năm, nhưng mộ địa vẫn luôn không có bị phát hiện.

Bị phát hiện là vì mấy cường giả trong Chấp Pháp Đội, bọn họ vừa lúc đi ngang qua đó, trong đó có một cường giả cấp Thánh Hoàng, nhưng năm cường giả đi vào, cuối cùng chỉ có một cấp Đế đỉnh phong chạy ra, những người khác đều chết ở bên trong.

Việc này dẫn tới náo động rất lớn trong Huyền Vũ Thành, dựa theo thông lệ thì thần văn của mộ địa này càng cường đại, chứng minh mộ chủ càng mạnh, cũng chứng minh bên trong càng nhiều báu vật.

Sau đó nhiều cường giả chạy đến, chủ nhân của mộ địa này bị xác định, là một đại lão ma Ân Hoàng. Ân Hoàng này là cơn ác mộng của nhiều gia tộc, cỡ như Cốt Ma hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Ân Hoàng. Vị này là kiêu hùng có một không hai, một người cứng rắn năm xưa dám đối kháng với ba mươi ba đại tộc.

Ân Hoàng và Côn Hoàng không giống nhau. Côn Hoàng chơi thân với Hoang tộc, Hoang tộc hạ lệnh con cháu của ba mươi ba đại tộc không được đi vào, cho nên người của ba mươi ba tộc đều không vào trong tìm bảo bối.

Ân Hoàng thì khác, sau khi phát hiện Ân Hoàng Mộ, cường giả của ba mươi ba tộc ồ ạt hành động, nhưng xuất động cơ hồ đều là thế hệ trẻ. Tình huống này là thông lệ, đi mạo hiểm tìm bảo bối thường thì các đại tộc sẽ khiến thế hệ trẻ đi vào, cho bọn họ cơ hội rèn luyện.

Ba mươi ba tộc thiếu gì chí bảo? Thiếu gì thần dược? Bọn họ chẳng thiếu gì cả, báu vật của Ân Hoàng không đáng lọt vào mắt họ, thế hệ trẻ ai lấy được thì cho người đó.

Lục Ly mất hơn nửa tháng mới chạy đến bên này, hắn vừa tới gần khu vực vòng ngoài thì phát hiện xung quanh đầy võ giả, cường giả ẩn nấp nhiều chỗ.

Lục Ly không dám tùy tiện tới gần, hắn ẩn nấp ở gần đó, từ xa nhìn thấy một chiếc chiến thuyền hàn thiết tuần tra bốn phía. Đây là Tuần Tra Đội, có chiếc chiến thuyền này tuần tra xung quanh, không có võ giả dám xằng bậy, ai dám ra tay e rằng sẽ bị đánh chết ngay.

“Thật nhiều dị tộc, chắc cũng cỡ mấy nghìn?”

Lục Ly tùy tiện cảm ứng một chút, phát hiện bốn phía ít nhất ẩn nấp mấy nghìn võ giả, rất nhiều cấp Đế, không thấy cấp Thánh Hoàng.

Thiên Hoang Tinh Vực phân chia cấp bậc giống như Tam Trọng Thiên, nhưng nhiều tộc đặt tên khác nhau, nhưng cấp Đế mãi là cấp Đế, Thánh Hoàng mãi là Thánh Hoàng, khác biệt về bản chất rất dễ phân rõ.

“Tại sao đều không đi vào? Ở bên ngoài ẩn nấp làm gì?”

Lục Ly có chút không nghĩ thông, hắn đi dạo bốn phía, phát hiện quanh ngọn núi chỗ Ân Hoàng Mộ đều có võ giả ẩn nấp, trên ngọn núi đó cũng có không ít, nhưng trên núi thì hơi mạnh, không phải cấp Đế không có tư cách lên núi.

Oong!

Chờ giây lát, núi lớn bỗng rung lên, sau đó một dải sáng phun ra, võ giả ẩn nấp bốn phía nháy mắt bạo động, toàn bộ phóng lên cao, lao về phía dải sáng kia.

“Báu vật biết phun ra?”

Thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện trong dải sáng kia đều là thần dược thần binh thần tài, ít nhất cỡ mấy trăm món. Trên vạn võ giả bay lên, đi cướp đoạt những báu vật này.

Nếu là cướp tự nhiên sẽ xuất hiện mâu thuẫn và xung động, rất nhiều võ giả suýt chút ra tay, trong chiến thuyền hàn thiết phát ra tiếng hừ lạnh. Tất cả võ giả cố kiềm nén lại, rất là ‘thân thiện’ phân chia mấy trăm món báu vật.

Như muối bỏ biển!

Lục Ly nhìn thấy trên vạn người giành nhau mấy trăm món báu vật, không hiểu tại sao bọn họ không đi vào? Lục Ly ngẫm nghĩ, lặng lẽ lên núi, thần niệm quét ngọn núi.

Rất nhanh hắn phát hiện vấn đề nằm ở đâu.

Trên núi có rất nhiều thần văn, còn có cường giả đang bố trí thần văn, trên núi nổi sương mù, khi Lục Ly đến chân núi thì sương mù đã cực kỳ dày đặc, thần niệm không thể nào vươn vào trong.

Con cháu ba mươi ba đại tộc!

Lục Ly đã hiểu, Ân Hoàng Mộ này phỏng chừng đã bị cường giả của ba mươi ba tộc chiếm cứ, bọn họ không ra tay, chỉ bố trí thần văn, ngươi dám đi lên vậy thì sẽ bị thần văn nghiền nát.

Chủ động ra tay công kích và xâm nhập thần văn bị nghiền nát là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tự ngươi kỹ không bằng người, không phá mở được thần văn, thực lực không giỏi mà đòi đi mạo hiểm thì chết cũng đừng trách ai.

Đương nhiên, chủ động giết người và bị động giết người thật ra đều là phạm tội, nhưng quy củ do ba mươi ba tộc đặt ra, cường giả ba mươi ba tộc chấp pháp, ai dám nói cái gì? Ai dám làm cái gì?

Sự bá đạo của ba mươi ba tộc trong vô hình thể hiện ra.

Lục Ly cũng không có bị dọa sợ, chỉ cần không ra tay trực diện thì hắn sợ gì? Nơi này có nhiều con mắt theo dõi, chiến thuyền của Chấp Pháp Đội ở ngay bên trên, ai dám công nhiên giết hắn? Hơn nữa hắn có Thánh Sơn, phòng ngự kinh thiên, Thánh Hoàng bình thường khó mà giết hắn.