Bất Diệt Long Đế

Chương 3965: Tinh đại nhân




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lúc này có không ít thần niệm cường đại quét tới, Lục Ly thôi động Đại Đạo Chi Ngân tinh tường cảm ứng, hết thảy có hơn mười đạo thần niệm, tất cả đều là Ma Tôn, có lẽ có Ma Tổ dò xét, nhưng Lục Ly không cảm ứng được.

- Ma Uyên cường giả như mây, số lượng nhiều hơn Nhân tộc rất nhiều.

Lục Ly âm thầm cảm khái, đi theo Càn Chủy tới một thành trì, bên ngoài có hai Ma Chủ hình người thủ vệ, nhìn thấy Càn Chủy thì khẽ gật đầu, nhưng thấy Kỳ Thiên Ngữ và Lục Ly, hai Ma Chủ lại vươn tay, ngăn hai người nói:

- Không có mệnh lệnh của Thánh Tổ, bọn hắn không được đi vào.

Càn Chủy khoát tay nói:

- Các ngươi chờ ở đây, ta đi vào gặp Nguyên Thánh Tổ trước.

Càn Chủy tiến vào, hai người Lục Ly trầm mặc đứng bên ngoài, Kỳ Thiên Ngữ cười tủm tỉm nhìn Lục Ly nói:

- Lục Ly, năm đó ta tìm Ma Uyên nương tựa rất dễ lý giải, nhưng ngươi là anh hùng Nhân tộc, thần tượng của vô số người, là Đế Tinh từ từ bay lên, không nghĩ tới ngươi cũng giống như ta, không có cốt khí sợ chết như vậy sao?

Lục Ly liếc mắt nhìn thoáng qua Kỳ Thiên Ngữ, không có phản ứng hắn, hiện tại tính cách của hắn cực kỳ ngang ngược xúc động, sợ nói nhiều với Kỳ Thiên Ngữ, sẽ nhịn không được ra tay giết đối phương, đến lúc đó khẳng định chọc đám Ma Tổ giận dữ, hắn cũng trốn không thoát.

- Ha ha!

Kỳ Thiên Ngữ thấy Lục Ly không nói, hắn nghĩ nghĩ tiếp tục nói:

- Lục Ly, kiên nhẫn một chút, ở nơi này chúng ta chỉ là tôn tử, người khác khi dễ ngươi như thế nào cũng không thể lên tiếng, nếu không ngươi sẽ chết không nghi ngờ.

Lục Ly đang muốn nói vài câu phản bác, nơi xa có hai bóng đen bay tới, lóe lên đã đến trước mặt hai người.

Hai người này khí tức rất mạnh, trong ánh mắt đều là hung quang, một người khóa chặt Lục Ly, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh nói:

- Cái này là tạp chủng Nhân tộc gần đây đầu hàng chúng ta sao, nhìn quả nhiên là thứ hèn nhát, một phế vật.

Nội tâm Lục Ly run lên, kẻ đến không thiện, hai Ma Tôn kia rõ ràng là đến gây sự.

Tính cách của Lục Ly không phải người tùy ý kẻ khác khi dễ, trước kia không phải, hiện tại hắn bị Ma hóa, tâm tình tiêu cực đều bị kích phát, tính cách đại biến, càng không phải loại hèn nhát đánh không hoàn thủ.

Nghe Ma Tôn kia khiêu khích, đôi mắt của Lục Ly thoáng cái lạnh xuống, thân thể hơi rung động, nếu nơi này không phải Ma Tôn, đoán chừng hắn đã động thủ.

Lúc trước hắn không thể động thủ với con dân Ma Uyên, bằng không thánh khí bạo tẩu, hắn sẽ bạo thể mà chết.

Bây giờ lại khác biệt, thân thể của hắn bị Ma hóa, thánh khí bị luyện hóa, thân thể đã không khác quân sĩ Ma Uyên. Hiện tại hắn đã có thể động thủ, bất quá nơi này là Ma Uyên, là Thánh Sơn, hắn dám động thủ ở chỗ này, sẽ chết rất thê thảm.

Thế là hắn mím môi, cúi đầu không nói gì, cố nén lửa giận, xem như không thấy hai Ma Tôn kia.

- Ha ha ha!

Ma Tôn kia thấy Lục Ly như vậy thì cười ha hả, tiếp tục nhục mạ:

- Phế vật, nhìn bộ dáng của ngươi hình như không phục, không phục vì sao ngươi đầu hàng, Nhân tộc các ngươi không phải nói tình nguyện đứng chết, cũng không muốn quỳ sống sao, ngươi đã đầu hàng, vậy thành thành thật thật quỳ sống cho bản tọa, quỳ xuống!

Đôm đốp…

Lục Ly nắm chặt song quyền, đốt ngón tay bóp rung động, hắn nhắm mắt lại, trên mặt nổi lên gân xanh, thân thể run rẩy. Hắn vẫn không để ý tới Ma Tôn kia, xem như không nghe được, nơi này là Thánh Sơn, Ma Tôn kia còn dám động thủ sao?

Kỳ Thiên Ngữ mỉa mai nhìn Lục Ly, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Năm đó hắn cũng như vậy, không chỉ bị nhục mạ, còn bị đại nhân vật ngược đãi rất nhiều lần, có mấy lần xém chút bị đánh chết. Cuối cùng hắn nhẫn nhục sống tạm bợ, chật vật sống sót, sau khi được một Ma Tổ thu làm đồ đệ, cuộc sống của hắn mới tốt hơn chút.

Bây giờ nhìn thấy Lục Ly bị Ma Tôn nhục nhã, nội tâm của hắn rất khoái ý, tra tấn Lục Ly, để Lục Ly sống không bằng chết, đây là động lực chèo chống hắn sống sót ở Ma Uyên. Hiện tại thấy Lục Ly bị nhục nhã, nếu không phải ở Thánh Sơn, hắn khẳng định sẽ cười to.

- Lỗ tai ngươi điếc?

Ma Tôn kia không buông tha, phẫn nộ quát:

- Bản tọa bảo ngươi quỳ xuống, lỗ tai ngươi điếc sao, tin bản tọa lột da ngươi không?

Lục Ly mở mắt, nhịn không được trả lời một câu:

- Không có thói quen quỳ, ngươi muốn lột da thì đến đi.

Lúc này Kỳ Thiên Ngữ mở miệng nói:

- Càn Hồng đại nhân, Càn Ly là người Thiên Thánh Tổ rất xem trọng, ngài tốt nhất đừng đừng động đến hắn.

Kỳ Thiên Ngữ thoạt nhìn như đang khuyên Ma Tôn kia, nhưng rất rõ ràng là khích bác, hắn rất muốn Càn Hồng động thủ.

Lục Ly nheo mắt, Càn Hồng kia quả nhiên sát khí đằng đằng, hừ lạnh nói:

- Thiên Thánh Tổ coi trọng, Thiên Thánh Tổ làm sao có thể coi trọng một con chó, buồn cười, tiểu tử, ngươi đã không nguyện ý quỳ, vậy ta cắt chân của ngươi, để ngươi quỳ.

- Ông...

Trên trán Càn Hồng xuất hiện một con mắt dọc, hắc quang lóe lên, tiến vào mi tâm của Lục Ly, biến mất không thấy gì nữa, đồng thời tay hắn biến thành móng vuốt sắc bén, đột nhiên chộp tới Lục Ly.

Công kích linh hồn và công kích nhục thân đồng thời phát động, hai người cự ly rất gần, Càn Hồng tin tưởng dùng thực lực của Lục Ly căn bản không kịp phản ứng.

Kinh nghiệm chiến đấu của Lục Ly phong phú cỡ nào, thời điểm mi tâm đối phương vừa mới xuất hiện mắt dọc, Lục Ly đã kịp phản ứng, hắn nhanh chóng vận chuyển Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật, đồng thời ngưng tụ một thanh linh hồn chi kiếm, chủ động phản công.

Đồng thời Lục Ly thi triển Thần Long Biến, đối phương lợi dụng móng vuốt đến bắt hắn, hắn cũng ngạo nghễ không sợ dùng long trảo chộp tới.

Công kích linh hồn đấu với công kích linh hồn, lợi trảo đấu với lợi trảo!

Công kích linh hồn của Càn Hồng khá mạnh, bất quá linh hồn của Lục Ly càng mạnh, cộng thêm Yêu Hồn cửu phẩm, linh hồn công kích của hắn bị Lục Ly nhẹ nhõm ngăn cản. Trái lại Lục Ly công kích linh hồn, hắn lại gánh không được, linh hồn chi kiếm kia quá bá đạo.

Oanh!

Lợi trảo của hai người đối bính, kết cục lại hoàn toàn khác biệt.