Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đột nhiên Lục Ly giật mình tỉnh lại, lúc bình thường hạt châu này không có tác dụng gì, nhưng khi độ kiếp đây tuyệt đối là thần khí nghịch thiên.
Chỉ cần phân một tia chủ hồn vào trong hạt châu, vậy Tâm Kiếp sẽ không xảy ra chuyện gì, bởi vì từ đầu đến cuối vẫn có một tia ý thức thanh tỉnh.
Đến một cái bảo điện đổ nát tìm được một kiện bảo bối, không nghĩ rằng nó lại là thần khí độ kiếp. Nếu như trước đó Lục Ly có kiện thần khí này, vậy không cần lo lắng đến Tâm Kiếp.
Hiện tại lại không có nhiều ý nghĩa lắm đối với Lục Ly, bởi vì Lục Ly vượt qua một lần thiên kiếp nữa sẽ đến Thánh Hoàng chi cảnh, cảnh giới bây giờ của hắn cách Thánh Hoàng chi cảnh xa đến vạn dặm.
Hắn biết rõ muốn tu luyện tới Thánh Hoàng chi cảnh, không chỉ dựa vào tu luyện mà còn cần rất nhiều yếu tố khác, nếu không bao nhiêu năm qua, mặc dù có rất nhiều Đế Cấp, nhưng chưa từng nghe nói có ai trở thành Thánh Hoàng. Cái này Thiên Tội Chân Nhân được người thần bí giúp đỡ sáu vạn năm mới trở thành Thánh Hoàng.
Cho nên nói trước mắt hạt châu này không có ý nghĩa gì với Lục Ly, tạm thời không dùng đến. Hắn trầm ngâm một lát quan sát bốn phía một phen rồi lui ra ngoài, có lẽ di thể trong quan tài này còn bảo vật, nhưng Lục sẽ không làm chuyện như vậy, hắn không phải quá khát vọng Thánh Binh. Cuối cùng bảo vật cũng chỉ là ngoại vật, nếu có cơ duyên lấy được một kiện cũng không tệ, nhưng nếu không có vậy thì cũng không cần đi cưỡng cầu.
Sau khi lên phía trên, Lục Ly thả An Lộ Nhi ra, An Lộ Nhi đánh giá xung quanh một lát, vẫn không nhịn được hỏi:
- Sư tôn, lão Yêu Ma kia đâu?
- Giết rồi!
Lục Ly thản nhiên nói.
- A!
An Lộ Nhi có chút không hiểu nhưng không hỏi nhiều, Lục Ly nhìn nàng một chút nói:
- Có phải đang thắc mắc lúc trước sư tôn không giết hắn về sau lại giết hắn là không giữ lời đúng không?
- Không phải!
An Lộ Nhi liên tục lắc đầu, nhưng vẻ xấu hổ trên mặt lại bán đứng nàng, Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Trước đó lão Yêu Ma này là một con người, nếu như vô duyên vô cớ ta sẽ không giết hắn, thậm chí với tình hình hiện tại của Tam Trọng Thiên, hắn trêu chọc ta cũng sẽ không giết hắn, nhiều nhất chỉ đưa đến chiến khu làm việc. Nhưng lão Yêu Ma này đã không phải là con người nữa, mà là Yêu Ma Hóa, cho nên hắn không khác gì hung thú, tự nhiên không thể để loại người này lại, nếu không sẽ gây họa cho nhân gian.
An Lộ Nhi gật đầu nói:
- Là Lộ Nhi không tốt, Lộ Nhi biết sai rồi.
- Đi tu luyện đi!
Lục Ly phất phất tay, suy nghĩ một chút nói:
- Bên này đã không còn nguy hiểm gì, con cứ an tâm tu luyện ở đây, ta đi dạo ở xung quanh, đừng lo lắng sợ hãi, ta ở ngay trên núi, sẽ không đi xa, cũng sẽ không bỏ lại con.
An Lộ Nhi có chút sợ hãi, nhưng nàng nhìn Lục Ly một cái, cuối cùng vẫn không nói gì, ngoan ngoãn xếp bằng tu luyện ở trên sàn gỗ. Lục Ly đứng đó một lúc lâu, rồi mới chậm rãi đi ra xung quanh, đầu tiên hắn đến một nơi có vết tích của đạo ở gần đó để quan sát, ở chỗ này An Lộ Nhi vẫn có thể nhìn thấy hắn.
Sau khi quan sát hai ba ngày hắn liền đi bộ ở xung quanh, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng thần niệm quét tới. Lúc đầu An Lộ Nhi tu luyện hơi có chút bất an, thế nhưng năng lực thích ứng của nàng rất mạnh, rất nhanh đã có thể tĩnh tâm tu luyện.
Toàn bộ phế tích có mấy chục nơi có vết tích của đạo, mỗi một chỗ Lục Ly đều quan sát một đoạn thời gian, mặc dù không nhất định phải cảm ngộ chân ý bên trong, nhưng quan sát một chút vẫn có chỗ tốt đối với cảm ngộ của hắn.
Rất nhanh thời gian trôi qua hai tháng, Lục Ly đi xung quanh quan sát rất nhiều nơi, có một ít cảm ngộ, nhưng chưa nói nên được cái gì, hắn về chỗ An Lộ Nhi ngồi xếp bằng tu luyện.
Ngộ tính của An Lộ Nhi rất mạnh, giờ phút này đã tìm hiểu được một cái chân ý, hơn nữa còn là một cái chân ý không tồi, lúc nào nàng cũng tu luyện khắc khổ, mỗi lần không phải quá mỏi mệt thì sẽ không xuất quan nghỉ ngơi.
Lục Ly tiếp tục bế quan lĩnh hội cái bí thuật dung hợp linh hồn kia, An Lộ Nhi hao tốn bốn tháng thời gian, tìm hiểu đầy đủ cái chân ý kia, Lục Ly cũng xuất quan.
Hắn thấy An Lộ Nhi gầy đi không ít liền quyết định rời khỏi nơi này. Mặc dù An Lộ Nhi đã là cường giả Tam Kiếp, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, nàng cần ăn uống thật tốt, cần môi trường tốt để lớn lên, cũng cần dung nhập xã hội, nếu không tính cách sẽ trở nên lệch lạc.
Lục Ly trầm ngâm nửa nén hương liền quyết định trở về. Hắn định truy tìm đạo thuộc về mình, nhưng xem ra hiện tại đạo này không phải thứ dễ truy tìm, đoán chừng cần thời gian rất dài.
Đối với hắn mà nói ba năm năm năm không quá dài, mười năm tám năm cũng bình thường, nhưng An Lộ Nhi thì khác, giờ phút này nàng đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng là thời kì quan trọng để trưởng thành, cho nên Lục Ly mới quyết định trở về.
Cảm ngộ đạo không phải chuyện đơn giản, hắn hiện tại thần kỹ dung hợp linh hồn đã nhập môn, trở về tìm hiểu sớm muộn gì cũng có thể đại thành, ở đây tu luyện không còn ý nghĩa gì nữa.
- Đi, sư tôn dẫn con về nhà của ta, về sau nơi đó cũng là nhà của con!
Lục Ly sờ lên đầu An Lộ Nhi, An Lộ Nhi nặng nề gật đầu, đi theo Lục Ly thời gian dài như vậy, nàng đã sớm coi Lục Ly là thân nhân, thậm chí có một số thời điểm Lục Ly khiến nàng cảm thấy giống cha mình.
Lục Ly nắm tay An Lộ Nhi, trực tiếp bay về phía thành trì. Đã quyết định trở về, Lục Ly không giấu diếm thân phận nữa, tốc độ cũng đạt tới cực hạn, hóa thành một luồng ánh sáng màu hồng bay về phía thành trì.
Không lâu sau đã tới thành trì, Lục Ly dẫn An Lộ Nhi vào thành, đầu tiên là tìm một cái nhà nghỉ tắm rửa, sau đó dẫn An Lộ Nhi đi ăn, sau khi ăn xong lại đi mua mấy chục bộ quần áo đẹp cho An Lộ Nhi. Tiếp theo Lục Ly bảo An Lộ Nhi ngủ một giấc, lúc này mới truyền tống về Tử Dương Thành, bên kia có Không Gian Chi Môn của Kỳ gia có thể trực tiếp truyền tống đến Lẫm Huân Thành.