Bất Diệt Long Đế

Chương 3926: Ngọc không mài không thành khí




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly vẫn không động, mặc cho An Lộ Nhi gào thét ở kia, không ngừng dùng chiến đao công kích tiểu sơn ở xung quanh, thoạt nhìn như là một người điên.

Hai canh giờ trôi qua, thần lực và thể lực An Lộ Nhi tiêu hao quá nhiều, công kích cũng biến thành hữu khí vô lực. Gương mặt nho nhỏ kia của nàng càng trở nên khó coi, ánh mắt hơi hiện ra hồng quang, nhìn rất là đáng sợ.

- Tỉnh lại!

Lúc này Lục Ly mới ra tay, một tiếng hét lớn vang lên trong đầu An Lộ Nhi, An Lộ Nhi như sấm nổ bên tai, hồng quang trong mắt từ từ biến mất, thân thể nho nhỏ cũng không còn rung động, cuối cùng thanh tỉnh lại.

- Ầm!

Một đạo ngũ thải lôi điện đánh xuống, đây là tường lôi, đại biểu An Lộ Nhi đã vượt qua lần thiên kiếp thứ ba. Mặt mũi nàng tràn đầy vẻ yếu ớt giống như là mới khỏi bệnh, một lát sau mới kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới bên người Lục Ly, quỳ trên mặt đất hành lễ nói:

- Đa tạ sư tôn cứu giúp, Lộ Nhi vô dụng, hao phí tâm tư của sư tôn.

Lục Ly hơi có chút đau lòng nhìn An Lộ Nhi quỳ trên mặt đất, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra, hắn lạnh nhạt nói:

- Bây giờ ngươi đã biết tâm ma lợi hại chưa, nếu như ngươi không thể hoàn toàn buông bỏ tâm ma, lần thiên kiếp tiếp theo ta sẽ không giúp ngươi!

Thời gian thấm thoắt, hoa nở hoa tàn!

Chớp mắt Lục Ly và An Lộ Nhi đã ở trong cái tiểu trấn này được hơn một năm, ngoại trừ một lần lưu phỉ tấn công ra, còn lại không xảy ra bất cứ chuyện gì. Lục Ly một mực bế quan ở dưới Bất LãoThụ, mặc dù cái cây Bất Lão Thụ này có thể hấp thu sinh mệnh nguyên khí bên ngoài, nhưng không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới Lục Ly.

Hai người bạn An Lộ Nhi kết giao đều là cháu gái trấn trưởng, ngoại trừ hai người này ra An Lộ Nhi cũng chỉ nói chuyện với con chó nhỏ, thời gian còn lại đều đi luyện công.

Có hai người bạn nên An Lộ Nhi không còn tự khép mình như trước nữa, mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng sẽ mỉm cười, khôi phục dáng vẻ người bình thường.

Ngoại trừ một chút thần dược, đan dược dương tính và thần dược bồi bổ linh hồn ra, Lục Ly gần như không chỉ điểm gì cho nàng. Tu luyện đến Tam Kiếp cần phải lĩnh hội một chút chân ý pháp tắc, chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân An Lộ Nhi tự mình lĩnh ngộ.

Lục Ly tu luyện một năm cũng có chút thành quả nhỏ, thế nhưng cái chân ý dung hợp này quá phức tạp, vẫn cần một chút thời gian nữa, muốn nhanh cũng không nhanh được.

Lục Ly chuẩn bị rời đi, ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, lúc trước hắn lựa chọn ở lại đây là vì muốn tu luyện dưới Bất LãoThụ, hai là để An Lộ Nhi ổn định lại, xoa dịu vết thương trong lòng nàng.

- Chúng ta phải đi!

Lục Ly tới bên cạnh An Lộ Nhi nói:

- Đi tạm biệt hai người bạn của con đi.

- Vâng!

An Lộ Nhi rất ngoan ngoãn, không hỏi cái gì, cũng không hỏi đi đâu, sắc mặt có chút cô đơn nhìn ngôi nhà của mình một chút, sau đó đi vào tiểu trấn, đi được vài bước, nàng quay đầu nhìn Lục Ly nói:

- Sư tôn, con có thể cho bọn họ một chút thần dược không?

Lục Ly khẽ vuốt cằm, trên mặt An Lộ Nhi lộ ra vẻ tươi cười, sau đó nhanh chóng đi vào tiểu trấn.

Mấy nén hương sau, An Lộ Nhi chạy ra, ánh mắt hơi có chút đỏ hồng, đằng sau là hai đứa bé gái đi theo. Sau đó lại có một đám người từ trong tiểu trấn đi ra, trấn trưởng biết Lục Ly sắp đi, nên dẫn mọi người đến tiễn biệt.

Đám người quỳ trên mặt đất khấu tạ ân huệ của Lục Ly, Lục Ly không nói gì, chỉ im lặng bảo Huyết Linh Nhi đi bố trí một cái Thần Văn. Có cái Thần Văn này trấn nhỏ sẽ có thể tự vệ mình, đừng nói lưu phỉ bình thường cho dù là một tên quân sĩ Ma Uyên tới cũng không thể phá vỡ.

Sau khi Huyết Linh Nhi bố trí xong, Lục Ly ném cho trấn trưởng một cái pháp khí khống chế Thần Văn, sau đó mang theo An Lộ Nhi bay về nơi xa. An Lộ Nhi ôm con chó nhỏ, lưu luyến nhìn lại nơi nàng ở, đối với nàng mà nói căn nhà gỗ này có ý nghĩa rất lớn, nó không chỉ là nhà gỗ mà là nhà của nàng.

- Không nỡ bỏ?

Lục Ly dừng bước lại nhìn một cái, An Lộ Nhi nặng nề gật đầu, Lục Ly mỉm cười vung lên, bàn tay loé ra một luồng ánh áng, sau đó mặt đất xung quanh nhà gỗ lơ lửng bay lên, chui vào không gian giới của Lục Ly. Lục Ly nhẹ nhàng nói:

- Đi thôi!

An Lộ Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhanh chân đi theo Lục Ly bay về nơi xa. Lục Ly không lựa chọn trở về, mà đi đến một tòa đại thành, nghe ngóng tin tức một chút.

Gần đây chiến khu Nam Bộ có chút xung đột nhỏ, Ma Uyên Bắc Bộ phát động ba lần tấn công quy mô lớn, nhưng đều bị đám người Thiên Tội Chân Nhân lợi dụng thần trận cường đại đánh lui, tạm thời cục diện rất ổn định.

Lục Ly tìm được một thành viên Kỳ gia, bảo hắn đưa tin về Thần Khải Thành, báo bình an cho mấy người Lục Linh Doãn Thanh Ti, sau đó mang theo An Lộ Nhi tiếp tục đi về phía tây. Hắn chuẩn bị đi đến một cái di tích, bên kia có một vùng đất kỳ dị, hơn nữa còn có một số đạo ngân, nhưng rất nguy hiểm.

An Lộ Nhi cần lĩnh hội chân ý, đạo ngân bên trong di tích kia có thể giúp nàng nhanh chóng lĩnh hội chân ý, Lục Ly cũng muốn vào bên trong di tích tìm kiếm cơ duyên và cảm xúc.

Sau khi truyền tống gần nửa tháng, Lục Ly đã tới một chỗ gọi là Thánh Kỳ Lĩnh. Hơn một triệu năm trước nơi này sản sinh ra một vị Thánh Hoàng, vị Thánh Hoàng này còn xưng bá nửa cái Tử Dương Đại Lục, đáng tiếc cuối cùng Thánh Hoàng lại chết, gia tộc của hắn cũng bị chém giết sạch sẽ.

Di tích Lục Ly muốn đi chính là nơi ở của gia tộc Thánh Hoàng năm đó, Thánh Kỳ Sơn!

Năm đó Thánh Kỳ Sơn có rất nhiều dị bảo, nhưng này nhiều năm trôi qua, đã sớm bị đào gần hết, bảo vật không có nhưng vẫn còn một chút đạo ngân lưu lại, nghe nói có vài chỗ còn là nơi tu luyện của vị Thánh Hoàng kia.

Nhưng không có ai ở Thánh Kỳ Sơn dám đi đến đó tu luyện, bởi vì ở đó xuất hiện sự tình rất quái lạ.