Bất Diệt Long Đế

Chương 3916: Phong Lâm Cốc




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Tiểu công tử kia còn muốn nói điều gì, nhưng hộ vệ bên cạnh hắn lại kéo hắn lại, tiểu công tử không hiểu hỏi:

- Phúc bá, vì sao ngươi lại ngăn cản ta, trong này thật sự rất nguy hiểm.

- Người kia là một cường giả tuyệt thế!

Vị võ giả Tứ Kiếp đỉnh phong bên cạnh tiểu công tử trả lời, hắn tỏ vẻ ngưng trọng nói:

- Người này liếc mắt đã có thể nhìn thấu ngươi đang luyện cốt, mà chúng ta đều không cảm giác được cảnh giới của hắn, người này thâm bất khả trắc. Cuối cùng hắn nhìn ta một cái, ta cảm giác linh hồn đều đang rung động.

- Hả?

Tiểu công tử kinh sợ, sau đó ánh mắt tràn đầy vẻ nóng bỏng nói:

- Phúc Bá, người này có cảnh giới gì, chẳng lẽ là Lĩnh Chủ chi cảnh.

- Không biết!

Vị võ giả Tứ Kiếp đỉnh phong kia lắc đầu, rồi lại suy nghĩ một chút nói:

- Ta cảm giác rất có thể là Chuẩn Đế, trước kia ta cũng gặp qua một vị Chuẩn Đế, ánh mắt kia cũng đáng sợ như hắn, đi thôi, đừng quấy rầy vị đại nhân này.

- Ta sẽ không từ bỏ!

Tiểu công tử nắm chặt nắm đấm, nhìn thoáng qua sơn cốc một chút, mắt đầy vẻ kiên định nói:

- Dũng Nghị tướng quân cũng dùng nhục thân chứng đế, cuối cùng sẽ có một ngày Mạnh Hưng Hạo ta cũng sẽ trở thành người giống như Dũng Nghị tướng quân, Tử Đế, nhất định ta sẽ trở thành Đế cấp.

- Ha ha!

Lục Ly đã đi vào trong sơn cốc, nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ phía ngoài nói chuyện. Hắn khẽ cười khổ, không nghĩ tới hiện tại hắn lại trở thành thần tượng của rất nhiều người trẻ tuổi, vậy mà những người kia cũng học hắn tu luyện nhục thân.

Trên thực tế hắn có thể trở thành Đế cấp cũng không phải lấy nhục thân chứng đế, mà là vô tình mở ra pháp giới, tu luyện ra nguyên lực, lúc này mới đột phá Đế cấp, chuyện này không có quá nhiều liên quan với tu luyện nhục thân. Đương nhiên, nhục thân hắn rất mạnh, sau khi sử dụng Thần Long Biến nhục thân càng mạnh đến cực hạn, đây là chiến lực rất mạnh mẽ.

Hắn không để ý tình huống bên ngoài nữa, mà lẳng lặng quan sát Phong Diệp Cốc, toàn bộ sơn cốc đều là lá phong, ngoại trừ lá phong ra không có bất kỳ cây cối gì khác, nơi này cũng không có hoa chim cá trùng. Cảnh sắc ở đây càng đẹp hơn so với bên ngoài, khiến cho người ta lóa mắt mê ly.

- Sa sa sa!

Gió thổi lá phong phát ra những tiếng xào xạc, hoà lại giống như một bài nhạc mỹ diệu, Lục Ly giẫm lên lá phong dưới đất, cũng truyền ra thanh âm xoạt xoạt.

Nghe đồn đi vào rừng lá phong này, sẽ cho người ta mê loạn, vĩnh viễn không biết mệt mỏi đi tiếp, cuối cùng mệt chết đói chết. Đã từng có vô số người đi vào, nhưng không có mấy người đi ra được.

Giờ phút này Lục Ly dùng thần niệm quan sát, cũng phát hiện ra rất nhiều hài cốt, hầu hết những hài cốt này đều bị lá phong che phủ, quan sát khung xương có lẽ không phải võ giả quá mạnh. Nhưng có thể làm cho nhiều người chết một cách khó hiểu ở bên trong như vậy, đã nói lên cái rừng phong này kỳ dị.

Lục Ly không có nửa điểm e ngại, chống quải trượng, bước từng bước vào bên trong, hắn ngược lại rất muốn biết, cái Phong Diệp Cốc này có thể khiến hắn cũng vĩnh viễn đi lại không biết mệt mỏi hay không.

- Sa sa sa!

Càng ngày âm thanh gió thổi lá phong càng to, giống như gió đã lớn hơn một chút, cảm giác âm thanh gió thổi lá phong trở nên có tiết tấu. Lục Ly nghe xong, không ngờ ánh mắt hơi có chút mê ly, giống như đang hoà vào những âm thanh này.

Một lát sau, Lục Ly giơ chân lên, bước từng bước một về phía trước, ánh mắt hắn một mực nhắm nghiền, giống như những người tiến vào trước đây, bắt đầu đi vòng quanh trong Phong Lâm Cốc.

Một vòng rồi lại một vòng!

Lục Ly giống như phát điên, một mực nhắm mắt lại, không biết mệt mỏi đi lại ở bên trong, giống như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

Có một mảnh rừng phong, người đi vào sẽ vô thức lạc lối, sau đó bước đi không biết mệt mỏi, thẳng đến khi sinh mệnh hao hết, biến thành một bộ hài cốt, vĩnh viễn lưu lại nơi này.

Sau khi đi được nửa canh giờ đột nhiên Lục Ly dừng lại, mở mắt ra khẽ vuốt cằm nói:

- Không sai, quả nhiên nơi này có chỗ kỳ dị, không chỉ có được Thần Âm pháp tắc, mà còn có một loại huyễn trận tự nhiên.

Năm đó Thiên Tàn Lão Nhân đã có thể nhẹ nhàng đi qua, lấy chiến lực của Lục Ly đương nhiên sẽ không bị vây khốn. Vừa rồi hắn đi thẳng là cố ý để Thần Âm pháp tắc trong này ảnh hưởng, hắn muốn nhìn xem đến cùng nơi này có chỗ kỳ diệu gì.

Hắn sử dụng Đại Đạo Chi Ngân rất nhanh đã cảm ứng được, nơi này ẩn chứa một cái thiên địa thần trận và một loại Thần Âm pháp tắc kỳ dị.

Nếu đã phá giải, nơi này liền không còn bất cứ ý nghĩa gì, Lục Ly đứng dậy đi ra phía ngoài, rất nhanh hắn đã đi ra sơn cốc, không ngờ tiểu công tử bên ngoài không đi.

- A!

Tiểu công tử kinh hô lên, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh dị nói:

- Lão trượng, không ngờ ngài có thể đi ra ngài không bị thần trận bên trong ảnh hưởng sao?

Vị võ giả Tứ Kiếp đỉnh phong bên cạnh hắn lại sợ hãi chắp tay nói:

- Vị đại nhân này, công tử nhà ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin hãy tha lỗi.

Lục Ly cười cười không nói chuyện, tiếp tục chống quải trượng đi về nơi xa. Bước chân hắn nhìn rất chậm, nhưng chỉ mấy hơi thời gian đã biến mất ở trên đường chân trời phía xa, đây là hắn cố ý khống chế tốc độ, nếu không trong nháy mắt đã có thể biến mất.

- Oa oa!

Vị công tử trẻ tuổi kia kêu to, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh sợ nói:

- Quả nhiên người đó là Chuẩn Đế, tốc độ kia quá nhanh quá nhanh rồi.

- Không chỉ là Chuẩn Đế đơn giản như vậy!

Võ giả Tứ Kiếp đỉnh phong suy nghĩ một chút nói:

- Ta nghi ngờ người đó có thể là Đế cấp, một vị Đế cấp ẩn thế, nếu không không có khả năng đi ra khỏi Phong Lâm Cốc nhanh như vậy. Lần trước có một vị Lĩnh Chủ tới, thế nhưng mệt nhọc ở bên trong mấy chục năm.

- Đế cấp, trời ơi..!

Hô hấp của tiểu công tử trở nên dồn dập, sau đó vỗ đùi nói:

- Cơ duyên tốt như vậy lại bỏ qua, nếu như vừa rồi ta phản ứng nhanh, bái vị cường giả này làm sư, vậy ta có thể nhất phi trùng thiên rồi.