Bất Diệt Long Đế

Chương 3877: Lo lắng của Thiên Gia Tử




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly lấy ra cổ lụa đưa cho Thiên Gia Tử nói:

- Đây là một loại bí thuật linh hồn của Hồn Ngọc Hoàng, có thể cô đọng linh hồn, giúp uy lực đề thăng gấp bội, lão đại ca có thời gian thì đi tham ngộ, ta đã lĩnh hội rồi.

- Hồn Ngọc Hoàng?

Thiên Gia Tử động dung, liếc nhìn vài lần, không chút khách khí trực tiếp thu lại, nói:

- Được, ta cầm đi lĩnh hội một đoạn thời gian, quay đầu sẽ trả lại cho ngươi. Lần này ta tới, một là muốn gặp ngươi, đã lâu vậy rồi không thấy, xem xem kỳ tài ngươi đã tiến bộ được tới đâu. Ngoài ra còn một chuyện nữa, ta cũng muốn tìm nơi an thân cho Hoắc gia.

- Nơi an thân?

Lục Ly nhướng mày, hỏi:

- Ma Uyên công tới? Phi Hỏa đại lục đều không thủ được?

- Vẫn chưa!

Thiên Gia Tử lắc đầu, sau đó cảm khái nói:

- Ta cảm thấy chắc không thủ được quá lâu, Phi Hỏa đại lục chú định luân hãm. Hiện tại chỉ xem lúc nào sẽ đánh vào Phi Hỏa đại lục, mấy Thánh Hoàng gần chết của đám thế gia cổ lão có thể phát huy tác dụng hay không, nếu không thể phát huy tác dụng, Tam trọng thiên cách ngày hủy diệt đã không xa.

- Thánh Hoàng gần chết?

Lục Ly nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi hỏi dò:

- Thiên Gia Tử đại ca, Tam trọng thiên có Thánh Hoàng còn sống không?

- Chắc là không!

Thiên Gia Tử khẽ lắc đầu nói:

- Tam trọng thiên nói lớn thì cũng rất lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng rất nhỏ. Những di tích bí cảnh tuyệt địa kỳ dị kia, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Nếu có Thánh Hoàng còn sống, chắc chắn sẽ ẩn cư ở một trong những nơi kia, nhưng kỳ dị chi địa ở Tam trọng thiên gần như đều có người thăm dò qua, lại không phát hiện bất cứ manh mối nào. Theo như ta phỏng đoán, Tam trọng thiên hẳn không có Thánh Hoàng còn sống.

- Vạn nhất, ta nói là vạn nhất.

Trong lòng Lục Ly không khỏi trầm trọng thêm mấy phần, hỏi:

- Vạn nhất Tam trọng thiên hủy diệt, chúng ta nên làm cái gì?

Tròng mắt Thiên Gia Tử thoáng lấp lánh quang mang, phun ra mấy chữ:

- Trốn, rời khỏi Tam trọng thiên!

- Rời khỏi Tam trọng thiên...

Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, bọn hắn có thể trốn, nhưng nhiều con dân như vậy thì trốn kiểu gì? Lại nói, bọn hắn định trốn đi đâu? Chạy đi bí cảnh? Chạy đi tiểu thế giới? Hay là chạy đến Vô Tẫn Thần Khư?

Thiên Gia Tử nhìn sắc mặt Lục Ly, cười cười nói:

- Tiểu Lục tử ngươi đừng mang tâm lý chống đối thế, ngươi có biết các đại gia tộc ở Tam trọng thiên vốn đều không phải người Tam trọng thiên? Tam trọng thiên trước đây nào có cấp Đế, cấp bậc cao nhất cũng chỉ là Lục kiếp mà thôi. Toàn bộ cấp Đế và Thánh Hoàng ở Tam trọng thiên đều là hạ xuống từ Tứ trọng thiên Ngũ trọng thiên Lục trọng thiên, bao gồm cả Hoắc gia chúng ta, ban đầu vốn cũng được sáng lập ở Tứ trọng thiên.

- Thế nên là !

Thiên Gia Tử tràn đầy cảm khái nói:

- Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn (vật đua trời lựa, chỉ kẻ thích nghi mới có thể sinh tồn), còn sống mới là quan trọng nhất. Chỉ cần có thể còn sống, gia tộc mới có thể truyền thừa, mới có ngày lần nữa quật khởi, nếu đi đứt, vậy thì chẳng còn gì nữa cả.

Trong lòng Lục Ly không khỏi bi quan, nhưng thân là cường giả mạnh nhất Lục gia, hắn không thể không suy xét cho Lục gia. Nếu sự thể thật đến bước kia, hắn đành phải mang theo người Lục gia Doãn gia Kỳ gia Tượng gia thoát đi, có lẽ men theo vô tận hư không đi Vô Tẫn Thần Khư là một lựa chọn khả thi.

Lục Ly khẽ gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Lão đại ca, hay là, các ngươi cũng chuyển dời đến bên này? Ta để Doãn gia nhường ra một lĩnh vực, Kỳ gia nhường ra một lĩnh vực, mấy đại gia tộc chúng ta nương tựa vào nhau.

- Ta chính có ý này!

Thiên Gia Tử cười tủm tỉm nói:

- Không cần nhiều lĩnh vực vậy đâu, phân ra một lĩnh vực cho chúng ta là được. Ở Phi Hỏa đại lục ta luôn cảm thấy bất ổn, bằng vào đám người phía bắc kia sợ rằng khó mà ngăn nổi đại quân Ma Uyên, Tiêu Dao Đại Đế không đi ra, Phi Hỏa đại lục luân hãm chỉ là chuyện sớm muộn, cuối cùng tất phải dựa vào đám Thánh Hoàng gần chết kia ra tay.

- Được, không thành vấn đề!

Lục Ly gật đầu rất sảng khoái, nhiều thêm Hoắc gia, nhiều thêm một cấp Đế, phía bọn hắn liền có hai cấp Đế, nếu có người muốn tấn công, tất phải cân nhắc kỹ càng, phải biết Thiên Gia Tử chính là cường giả linh hồn.

- Chẳng qua!

Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó dặn dò nói:

- Ta đắc tội Chúc Thiên Đại Đế, Dương Đế và Phượng Hậu, các ngươi tới, trong lòng phải sớm có chuẩn bị, rất có thể sẽ bị ta liên luỵ.

- Không sao!

Thiên Gia Tử lắc đầu nói:

- Đến cái lúc này rồi, ai còn dám khiêu khởi nội chiến? Bọn Chúc Thiên Đại Đế lại không ngốc, nếu dám tấn công chúng ta, bọn hắn đừng hòng nghĩ đến chuyện tiếp tục tồn tại ở Tam trọng thiên.

- Kỳ thật ta muốn chuyển dời cả gia tộc đi là còn vì một nguyên nhân nữa!

Thiên Gia Tử nghĩ nghĩ, lát sau mới thần sắc trầm trọng nói:

- Ta cảm giác phía chiến khu Bắc bộ khả năng có cấp Đế bị Ma Uyên khống chế. Đương nhiên... ta không có chứng cứ. Bởi thế đành phải giữ mình, trước chuyển dời gia tộc qua đây.

- Ngươi nói là Nhai Đế và Dư Đế?

Trong mắt Lục Ly lóe lên tinh mang, lúc Luân Hồi Đại Đế chết hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu đạo hắc quang kia đã có thể đánh cho Luân Hồi Đại Đế hồn phi phách tán, tại sao Nhai Đế và Dư Đế lại có thể trốn thoát đi về?

- Trong lòng ngươi hiểu rõ là được!

Thiên Gia Tử vỗ vỗ vai Lục Ly nói:

- Sau khi chuyển dời xong, ta sẽ bí mật đưa tin cho đám người Nghịch Long Tường, để bọn hắn cẩn thận chút, còn bọn hắn có nghe hay không thì ta không quản được.

Thiên Gia Tử và Lục Ly thương nghị chi tiết một phen, sau đó truyền tống rời đi, Lục Ly lập tức thương nghị với Doãn gia. Doãn gia có rất nhiều lĩnh vực, nếu là lúc khác bọn hắn chắc chắn sẽ không nhường, rốt cuộc đấy đều là địa bàn lão tổ tông đổ máu đánh xuống.

Nhưng Lục Ly vừa đề nghị, Thiên Tàn lão nhân liền lập tức biểu thị không thành vấn đề, không nhờ Lục Ly, Doãn gia sớm đã diệt vong, ngoài ra Hoắc gia tới, chúng nhân nương tựa lẫn nhau, khả năng sống sót ẽ lớn hơn một chút.