Bất Diệt Long Đế

Chương 3848: Chết sạch ở đây




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly quả thực rất mạnh, vấn đề là trong khắp Tam trọng thiên, cấp Đế không ít, cộng cả những Đại Đế ẩn thế, chí ít có tận sáu bảy mươi người. Cấp Đế cũng phân mạnh yếu, rất nhiều cấp Đế tu luyện mười mấy vạn năm, nhưng so với Chúc Thiên Đại Đế thì vẫn sai lệch rất lớn.

Bởi thế Lục Ly so với Chúc Thiên Đại Đế, Lục gia so với Chúc gia thì thực sự thua kém quá rõ ràng. Lục gia ở Lẫm Đông đại lục có cái gì? Tộc trưởng Lục Nhân Hoàng chỉ là Tam Kiếp, nói ra chỉ càng thêm mất mặt. Mặc dù Luân Hồi Đại Đế một mực ủng hộ Lục Ly, nhưng rốt cuộc Lục Ly không mang họ Kỳ.

Khí chất Chúc Phạm rất không sai, quý khí bức nhân, khí trường vô cùng mạnh, bề ngoài anh tuấn, trong cốt tủy mang theo ngạo khí cao nhân nhất đẳng. Hắn dẫn người cấp tốc bay tới, trong mắt chất đầy hàn ý, phẫn nộ nhìn vào Lục Ly.

Đối với Lục Ly, Chúc Phạm trước nay không có quá nhiều hảo cảm, trước là bởi vì Tượng Linh Lung Kỳ Đinh Đông nên mới sinh tâm đố kỵ, đằng sau bởi vì Lục Ly đánh mặt Chúc Thiên Đại Đế khiến hắn lại càng thêm khó chịu.

Gia gia hắn đức cao vọng trọng cỡ nào, Lục Ly chỉ là đứa nhãi ranh không biết từ đâu chui ra, lại dám đánh mặt gia gia hắn, càng đáng hận hơn là, sau cùng gia gia hắn còn phải nhịn.

Tất cả điều đó khiến cho, ở trong lòng Chúc Phạm, Lục Ly chính là đại địch sinh tử, nếu không phải Tam trọng thiên còn chưa vượt qua hạo kiếp, đoán chừng hắn sớm đã tìm Lục Ly gây sự.

Lúc này, tựa hồ là một cơ hội cực kỳ tốt?

Chúc Phạm dẫn người bay tới, khóa chặt Lục Ly, lần nữa quát khẽ nói:

- Lục Ly, ngươi tưởng có Luân Hồi Đại Đế bảo kê, ngươi liền có thể tùy ý làm xằng làm bậy?

Lục Ly thản nhiên nhìn Chúc Phạm, lại nhìn lướt qua công tử và tiểu thư bên cạnh, hai người này thực lực đều không sai, Lục Kiếp hậu kỳ, hẳn cũng là hậu nhân của hai vị cấp Đế nào đó.

Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng đáp nói:

- Ba người này bị Ma Chủ khống chế.

Nếu đổi thành người khác, Lục Ly lười phải giải thích nhiều lời, nhưng Chúc Phạm dù sao cũng thân phận phi thường, Lục Ly sợ hắn đồn thổi lung tung nên vẫn nhẹ giọng giải thích.

- Ha ha!

Chúc Phạm cười lạnh nói:

- Mấy ngày trước Cầu Lịch còn từng chạm mặt với ta, bọn hắn bị Ma Chủ khống chế? Ta thấy là ngươi bị Ma Chủ khống chế mới đúng?

- Tin hay không tùy ngươi!

Lục Ly lười nhác nói nhảm, thân hình khẽ động định rời đi. Hắn còn phải tìm kiếm tung tích Ma Chủ kia, không có thời gian dây dưa với đám này.

- Còn muốn đi?

Trong tay Chúc Phạm hiện ra một chiếc roi dài màu đen, bất thần vung tới, tính cuốn lấy Lục Ly, miệng quát:

- Hôm nay không làm rõ ràng chuyện này, ngươi đừng hòng đi đâu được.

Xoẹt!

Roi dài màu đen kia rõ ràng là bảo vật, phá không mà đến kéo theo tiếng rít ghê người, ngay khi Chúc Phạm vừa động thủ, ba tên Chuẩn Đế lập tức ngấm ngầm đề phòng, tùy thời chuẩn bị ra tay tương trợ. Công tử tóc nâu đứng bên cạnh Chúc Phạm cũng lấy ra binh khí, tiểu thư mỹ lệ khoác chiến giáp màu đỏ, dáng người ngạo nhân kia thì chỉ khẽ nhíu mày, giật lùi ra sau mấy trượng.

Thấy Chúc Phạm trực tiếp động thủ, ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, một tay phóng thích Nguyên lực đột nhiên chộp tới roi dài, nhẹ nhàng bắt lấy trong tay, dùng sức kéo lại, lạnh lùng nhìn Chúc Phạm nói:

- Chúc công tử, ngươi tưởng gia gia ngươi là thống soái chiến khu Nam bộ, ngươi liền thành Tuần Tra Sứ ở Tam trọng thiên? Dù ngươi có là Tuần Tra Sứ, có chút người ngươi cũng không quản được đâu!

Nguyên lực khẽ chấn, cánh tay đột nhiên dùng sức, roi dài bị Lục Ly trực tiếp đánh gãy, đồng thời với đó, trên người hắn cuộn trào sát khí. Khí tức cường đại phô thiên cái địa áp tới, khiến đám người Chúc Phạm lập tức cảm thấy đè nén vô cùng.

Tóc Chúc Phạm hơi xoăn, màu đỏ như của rượu vang, tròng mắt màu xanh da trời, mày kiếm mắt sáng, cộng thêm thân hình khôi ngô thon dài, ngoại hình nhìn rất hoàn mỹ. Hắn đối mặt với khí thế trấn áp từ Lục Ly, lại không có nửa điểm e sợ, ngược lại sát khí đằng đằng trầm giọng hống lên:

- An bá, Lưu thúc, Thường thúc, Lục Ly làm xằng làm bậy, đánh giết đồng tộc, chúng ta cùng nhau hợp lực bắt hắn lại, đưa đi chiến khu Nam bộ thỉnh cầu chư vị Đại Đế xét xử!

Ba vị Chuẩn Đế thoáng ngập ngừng, tên công tử bên cạnh lại gật đầu nói:

- Nhân tộc đối mặt hạo kiếp, vì chống lại Ma Uyên, vô số con dân Nhân tộc tiếp bước kháng địch, bọn Cầu Lịch không quả xa xôi vạn dặm từ Tây Nguyên đại lục đến đây, Lục Ly lại không phân tốt xấu đánh giết bọn hắn. Hành vi ác liệt như thế có thể nói là táng tâm bệnh cuồng, nên bắt hắn lại để chư vị Đại Đế xét xử.

Tiểu thư kia không nói gì, chỉ nhìn Lục Ly, thần sắc thoáng hiện vẻ thất vọng, mấy ngày trước các nàng quả thực từng gặp qua Cầu Lịch, khi đó còn rất tốt. Không quản Lục Ly bởi vì nguyên nhân gì mà đánh giết ba người, đây đều là Lục Ly sai. Đang lúc nguy cơ cận kề, anh hào Nhân tộc hẳn nên đồng tâm hiệp lực, chung tay vượt qua cửa ải khó khăn, đồng tộc tương tàn nói thế nào cũng là không đúng.

- Bắt ta?

Lục Ly cười lạnh, tên công tử Chúc gia này cũng quá đề cao chính mình. Đừng nói dựa vào ba tên Chuẩn Đế và bọn hắn, dù có nhiều thêm mười tên Chuẩn Đế, hắn cũng không để vào trong mắt.

Hắn phiền chán nhất là dây dưa với loại công tử ca thế này, bèn lạnh giọng nói:

- Lục Ly ta hành sự trước nay luôn quang minh lỗi lạc, không cần phải giải thích với các ngươi. Cút ra, bằng không đừng trách ta không nể mặt gia gia ngươi!

- Bắt lấy hắn!

Sự bá đạo của Lục Ly chọc giận Chúc Phạm, Chúc Phạm một mực không cho rằng Lục Ly thật đã đột phá cấp Đế, rốt cuộc một tên Ngũ Kiếp làm sao có thể đột nhiên ngưng tụ ra pháp giới và Nguyên lực được? Giờ qua nhiều năm vậy rồi, chẳng phải cũng chỉ mới Lục Kiếp?

Chiến giáp Đế binh trên người lấp lánh quang mang, trong tay hiện ra một thanh chiến đao, khí tức trên đó cường đại đến dọa người, thoáng nhìn liền biết là Đế binh. Hắn tung mình như Cuồng Long vọt tới, vung lên chiến đao bổ thẳng về phía Lục Ly.