Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chúc Thiên Đại Đế ánh mắt bình tĩnh như giếng nước, nhìn lướt qua Lục Ly, đột nhiên nở nụ cười nói:
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, bản đế lúc lớn bằng ngươi, chắc cũng chỉ mới vừa đột phá Lục Kiếp, Lục Ly ngươi lại trực tiếp tấn cấp Đế, thật đáng mừng.
Trong lòng Lục Ly cười lạnh, ngoài mặt lại vẫn khách khí hành lễ nói:
- Lục Ly tham kiến Chúc Thiên Đại Đế, Đại Đế quá khen.
Lục Ly không hành lễ với Dương Đế cùng Phượng Hậu, năm đó gia tộc hai người này từng đuổi giết hắn lên trời xuống đất, nhiều lần thiếu chút đi đời.
Trên mặt Phượng Hậu lộ ra nét cười ý vị sâu xa, nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Lục Ly, chúng ta lại gặp mặt, không ngờ đứa nhóc năm đó, giờ lại đã có thể đột phá cấp Đế? Đúng thật khiến bổn hậu bất ngờ.
Lục Ly cười cười nói:
- Phượng Hậu, ngươi bất ngờ vì ta có thể sống đến hiện tại?
Lời này của Lục Ly vừa ra, bầu không khí trong đại điện bỗng chốc đè nén mấy phần. Chúng nhân tại trường đều là cấp Đế, đều là lão gia hỏa lòng dạ rất sâu, dù có mâu thuẫn cũng sẽ không bạo phát, Lục Ly lại có vẻ như muốn trở mặt.
Phượng Hậu khẽ cười một tiếng, không để ý đến Lục Ly khiêu khích, nói:
- Bảo kiếm phải từ trong ma luyện mới ra được, không có ma luyện ngươi đâu có được thành tựu như bây giờ, đúng không nào? Lục Ly, năm đó giữa chúng ta có chút hiểu lầm, hiện tại đại địch trước mặt, chúng ta liệu có phải nên vứt bỏ hiềm khích?
- Ha ha ha!
Dương Đế cũng cười ha hả, tiếp lời nói:
- Kể ra, năm đó đám tử tôn bất hiếu của ta cũng có chút hiểu lầm với Lục Ly. Lục Ly, hay là ta kêu bọn hắn tới, ngay mặt bồi tội với ngươi?
- Ách?
Lục Ly thoáng sửng sốt, Phượng Hậu và Dương Đế dễ nói chuyện như vậy? Ngay trước mặt bao nhiêu cấp Đế, hai người lại chủ động buông xuống tư thái và kiêu ngạo? Mặc dù không nói xin lỗi, nhưng ngữ khí và thái độ đều rất đê điệu, một tên Bán Đế còn chưa ngưng tụ Đế thân như hắn, có xứng để hai người làm thế không?
Chuyện khác thường tất có quỷ!
Lục Ly khẽ chớp chớp mắt, còn chưa lên tiếng, Chúc Thiên Đại Đế lại đã lên tiếng trước:
- Được rồi, đều là chút chuyện cũ, một ít tiểu ân tiểu oán mà thôi, so với đại nạn Nhân tộc thì không đáng là gì. Lục Ly, hôm nay bản đế tính là làm người hòa giải, kể từ hôm nay, ân oán giữa ngươi và Dương Đế Phượng Hậu xem như xóa bỏ, về sau nếu ai còn nhắc đến việc này, vậy chính là không nể mặt bản đế, được không?
Mặc dù không biết vì sao Chúc Thiên Đại Đế Phượng Hậu Dương Đế lại làm thế, nhưng trước mặt nhiều cấp Đế như vậy, ba người lại đã nể mặt thế rồi. Nếu Lục Ly còn tiếp tục dây dưa, vậy chính là không thức thời, hắn chắp tay nói:
- Đại Đế nói đúng lắm, Lục mỗ không có ý kiến!
- Ha ha ha!
Chúc Thiên Đại Đế cười lên, quét nhìn toàn trường một cái rồi nói:
- Quả nhiên là thiếu niên anh tài, hiểu rõ đại nghĩa, quan trọng nhất là tuổi còn trẻ liền có thể đột phá cấp Đế, chiến khu Nam bộ lại thêm một viên hổ tướng. Lục Ly, bản đế lấy tư cách thống soái chiến khu Nam bộ, phong ngươi làm thống soái quân đoàn thứ chín, hi vọng ngươi có thể thống lĩnh đại quân, khắc địch chế thắng, tiêu diệt đại quân Ma Uyên, vì Nhân tộc lập ra công huân bất hủ.
- Quân đoàn thứ chín?
Tròng mắt Lục Ly thoáng co rụt lại, hắn rốt cục hiểu được vì sao hôm nay ba người Chúc Thiên Đại Đế Phượng Hậu Dương Đế lại hạ thấp tư thái đến vậy. Đây là muốn sai hắn đi lên chiến trường, mượn tay cường giả Ma Uyên giết mình?
...
Nếu đổi thành người bình thường, nghe nói phong hắn làm thống soái một quân đoàn, trong tay nắm giữ mấy trăm vạn đại quân, chắc là đã hớn hở như điên. Song Lục Ly lại biết, Chúc Thiên Đại Đế làm thế không có ý tốt, Dương Đế và Phượng Hậu hạ thấp tư thái cũng là vì muốn dẫn Lục Ly vào bẫy.
Chẳng phải Lục Ly ngươi được xưng hạo nhiên chính khí, anh hùng Nhân tộc ư? Giờ ngươi về rồi, chiến lực còn tăng mạnh, liệu có phải nên suy xét đến chuyện vì Nhân tộc xuất lực? Một đám Đại Đế đã nể mặt, cho ngươi lễ ngộ, còn sắc phong ngươi làm thống soái quân đoàn, không lẽ ngươi còn muốn cự tuyệt?
Lục Ly lại không chút ngập ngừng, trực tiếp cự tuyệt nói:
- Xin lỗi, Đại Đế. Giờ ta đang nhậm chức ở chiến khu Bắc bộ, mấy ngày tới liền sẽ đi chiến khu Bắc bộ đợi lệnh. Tuy nói ở chiến khu nào cũng như nhau, nhưng rốt cuộc ta đã có chức vị ở bên kia, Luân Hồi Đại Đế cũng nhắn tin, để ta nhanh chóng đi về phục chức.
Lục Ly không ngốc, ở lại đây nhất định sẽ bị Chúc Thiên Đại Đế Dương Đế Phượng Hậu đùa chết, bởi thế vô luận ba người nói gì hắn cũng sẽ không mắc lừa. Chẳng lẽ Chúc Thiên Đại Đế còn có thể cường hành ép hắn nhậm chức ở đây?
Chuyện chống đỡ đại quân Ma Uyên vốn là tự phát, ai cũng không thể cưỡng chế ai phải đi tham chiến, Chúc Thiên Đại Đế lại không phải quân vương Tam trọng thiên, càng không có quyền ra lệnh cho cá nhân nào.
Lục Ly vừa dứt lời, Chúc Thiên Đại Đế liền trầm mặc, Dương Đế và Phượng Hậu liếc nhau. Mặc dò thần sắc cả hai đều không thấy có ba động, nhưng hai người nhìn nhau, chứng tỏ trong lòng đang khó chịu, hoặc nói cách khác là đang rất thất vọng.
Chúc Thiên Đại Đế trầm ngâm một lúc, sau đó vẫn nói:
- Ở chiến khu Bắc bộ, cường giả nhiều như mây, so ra chiến khu Nam bộ tương đối yếu chút, hơn nữa Lục gia các ngươi cũng ở chỗ này, bản đế nghĩ ngươi nhậm chức ở chiến khu Nam bộ sẽ càng thêm thuận tiên. Về phía Luân Hồi Đại Đế, hay là để bản đế đi nói một tiếng?
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả nói:
- Chiến khu Nam bộ có Chúc Thiên Đại Đế, còn có chư vị đại nhân ở đây, gia tộc cỏn con như Lục gia chúng ta thì có thể xảy ra chuyện gì được? Chẳng lẽ còn có Thương gia thứ hai nữa chắc? Thực ra, sở dĩ ta muốn đi chiến khu Bắc bộ là còn vì chút tư tâm, ta rất hâm mộ một vị tiểu thư Kỳ gia, thế nên... hắc hắc.
Lục Ly vừa dứt lời, đám cấp Đế liền hiểu, thì ra Lục Ly muốn tán tỉnh tiểu thư Kỳ gia. Nói cho cùng Lục Ly còn rất trẻ, sa chân vào trong lưới tình cũng có điều có thể hiểu được.
- ...