Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 840: Song kiếm ngang trời




Giờ phút này xuất hiện trước mặt năm người Lãnh Phá là hai lão nhân khoác áo bào lụa màu vàng đen. Chỉ có điều gương mặt hai lão nhân này giống nhau tới chín phần, hết sức trầm tĩnh, trong tròng mắt màu vàng nhạt dường như không có bao nhiều sinh khí. ẩn chứa một sự tịch mịch chết chóc.

- Bái kiến sư thúc tổ!

Thấy hai lão nhân xuất hiện, năm người Lãnh Phá đồng thời khom minh thi lễ.

- Được lắm, thân là con cháu Tử Viêm tông, hay dở gì cũng là một tông môn cấp Bạch Linh, không ngờ lại bị người khi hiếp tới tận cửa. Xem ra Tử Viêm tông cũng đã tới lúc cần chỉnh đốn một phen.

Hai lão nhân gần như cùng mở miệng nói một lượt.

Lão nhân áo xám lại giơ tay khẽ phất, kiếm trụ của Thạch Hàn lập tức tan biến trong hư không, lại đưa mắt nhìn sang hai lão nhân trước mặt giọng lạnh lùng:

- Lão già kia, đừng vờ vịt trước mặt ta nữa! Người khác không biết, chẳng lẽ ta không biết hay sao?

- Quả nhiên là lão!

Một lão nhân mặc áo bào lụa màu vàng đen kêu lên, lão nhân còn lại toát ra ánh sáng vàng trong mắt, chiếu sáng chín tầng trời

- Không sai, lão cũng vậy, không ngờ nhiều năm không gặp, lão vẫn thích ẩn cư nơi hoang vắng. Chẳng lẽ lần đại hội Huyền Thiên này, lão không muốn tham gia sao?

Lão nhân áo xám cười nói:

- Đừng nói với ta rằng lão không muốn nhúng tay vào món đồ kia. Dù là Thánh Giả cũng không có lòng dạ được như lão.

Lão nhân áo lụa trầm ngâm một hồi rốt cục nói:

- Lão không chuẩn bị cho đại hội Huyền Thiên, lại chạy tới Lãnh gia ta là có chuyện gì?

- Chuyện gì ư?

Lão nhân áo xám cười nhạt:

- Hôm nay ta đến đây là muốn mượn Lãnh gia của lão một thứ.

- Là thứ gì mà còn quan trọng hơn cả chuyện xếp hạng trên Bảng Tông sư, khiến cho lão không chịu tĩnh tâm dường khí, lại tới quấy rầy hoang sơn của ta như vậy?

- Vậy phải xem là thứ gì.

Lão nhân áo xám lại phất tay, nhưng bọn Lãnh Phá nhìn lại cũng không thấy chút bụi đất nào bay lên, thậm chí bụi đất cách người lão chừng một thước tự động lùi xa.

- Vậy lão muốn thứ gì?

- Lão đoán thử xem! Lão nhân áo xám hỏi ngược lại.



Lão nhân áo lụa lắc lắc đầu, giọng trở nên nghiêm nghị:

- Thứ đó ta không thể cho lão được, đó là vật ta gởi biết bao tâm huyết vào đó, nếu như hư hại vậy sẽ tổn thất căn cơ. Chuyện này mạo hiểm như vậy, ta gánh vác không nổi.

Lão nhân áo lụa ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Lão hẳn cũng biết thứ đó từ sau khi ta lấy được cũng chưa từng vận dụng qua, cho dù uy năng của nó thông thiên triệt địa. Bởi vì ta không chịu nổi, cũng không muốn chịu.

Lão nhân áo lụa vừa dứt lời, toàn Lãnh gia nháy mắt trở nên tĩnh mịch, sức sống trong phạm vi trăm dặm bị áp chế không còn, chìm vào giấc ngủ say. Dù là không khí dường như cũng có dấu hiệu biến thành tử khí, không gian ngưng trệ tới nỗi năm người Lãnh Phá cảm thấy tâm thần muốn tan nát.

Tuy nhiên lão nhân áo lụa không chút quan tâm, dường như trước mặt không phải là con cháu lão.

Không ai lên tiếng, bởi vì cả hai đều biết chỉ cần đạt tới cảnh giới của bọn họ, dù là tái sinh huyết nhục cũng là chuyện tầm thường mà thôi. Trừ phi hồn phách và chân linh bản nguyên bị thương mới khó lòng chữa trị, lúc ấy mới cần tới linh dược để giúp cho huyết nhục tái sinh.


Mà lão nhân áo xám cũng biết chuyện này, cho nên vừa rồi mới tạo áp lực như vậy, bởi vì lão biết chỉ cần lão nhân áo lụa chịu bỏ ra vài giọt cốt tủy, sẽ dễ dàng tái sinh cho năm người Lãnh Phá.

-Phụt...

Rốt cục, một tên trung niên áo xanh không chịu nổi áp lực đè nặng tâm thần, lập tức thân thể vỡ tan thành thịt vụn. Trong thân thể ỵ, một quả cầu màu vàng đất hiện ra.

- Không ngờ lão trả giá lớn như vậy, mang tộc nhân nuôi linh thú, dùng thú đan trấn áp. Linh Kiếm hợp nhất, mượn thế thiên địa!

Trên mặt lão nhân áo xám thoáng vẻ kinh dị nhưng rồi lập tức biến mất, vì lão biết thật ra lão nhân áo lụa không cần quan tâm tới năm mạng trước mặt.

Chỉ trong thoáng chốc. uy áp nồng đậm lập tức tiêu tan không còn.

- Được rồi ta cũng không đặt điều kiện gì với lão, ta có thể nói cho lão biết một chuyện bất quá lão phải lấy Thánh cơ ra lập thệ, ta mới nói.

Lão nhân áo lụa khẽ cau mày, nhưng rốt cục cũng gật gật đầu. Trong nháy mắt, thiên địa chấn động, dường như là hưởng ứng lời thề của lão nhân. Lúc này không cần lão nhân áo lụa lên tiếng, lão nhân áo xám cũng không cần chính tai nghe thấy lời thề. Chỉ cần trời biết, vậy là đủ.

- Vì thứ kia đang ở trong tay ta. -Cái à?

Lúc này, ngay cả lão nhân áo lụa thứ hai này giờ vẫn trầm mặc cũng không nhịn được, phải kinh hô thất thanh.

- Làm sao có thể như vậy được? Lâm sao nó lại lọt vào tay lão, chẳng phải nó đã biến mất từ lâu rồi sao? Không có khả năng, chẳng phải có lời đồn rằng nó đã lạc vào trong không gian loạn lưu sao? Trong đó không thuộc thế giới Thiên Đạo, thậm chí còn rất nhiều điều không biết, làm sao lão lại tìm được?

Lão nhân áo xám chỉ cười cười:

- Nếu như ta nói nó ở ngay trên Kiếm Thần đại lục thì sao?

- ở Kiếm Thần đại lục ư, ở đâu vậy?


- Không cần gấp gấp như vậy, ta đã lấy được, dù nói cho lão, lão cũng không lấy được. Lúc này trên mặt lão nhân áo lụa lộ vẻ kinh ngạc:

- Nếu là như vậy, lão còn muốn lấy thứ này làm gì?

- Bởi vì có nó mới có thể thật sự phong cấm được thế giới Thiên Đạo. Đến lúc đó tiến vào Huyền Thiên Kiếm Vực, mới có thể tìm ra được một con đường đúng, cho dù không vượt qua được, cũng có thể tìm thủ đoạn khác. Đã bao nhiêu năm qua, chắc có lẽ lão cũng hiểu được điểm này.

- Không sai nơi đó nối tiếp với thế giới Thiên Đạo, chỉ có phong cấm, chúng ta mới có thể tìm được vật kia, nếu không nửa bước cũng khó đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Vậy hiện tại chúng ta chỉ có một con đường...

- Con đường gì?

- Hợp tác

- Hợp tác ư, chỉ bằng vào chúng ta thôi sao? Chẳng lẽ lão cho rằng năm đại tông môn của giới Tử Hoàng đều vô dụng như Tán Tu nhất mạch hay sao? Huống chỉ năm vạn năm hiện tại đã sắp hết, đại kiếp nạn sắp tới, đây chính là cơ hội cuối cùng. Ta sợ đến lúc đó có người đục nước béo cò, hoặc là điên đảo Thị phi.

Lúc này, ánh mắt lão nhân áo xám lộ ra vẻ nhạo báng:

- Huyền Kim lão tổ, xem ra thời gian mấy ngàn năm qua đã khiến cho sự sắc bén của lão bị ăn mòn. Bất kể thế nào, lão cần phải nhớ rằng nền tảng Thánh cơ của lão cũng là nền tảng Kiếm Đạo. Nếu là Kiếm Đạo, vậy phải tuân theo nền tảng tuần hoàn của Thiên Đạo. Cho dù là không bộc lộ tài năng, tối thiểu phải làm sao cho người khác không dám coi thường.

Lão nhân áo lụa lộ vẻ hơi tức giận, nhưng ngay sau đó lại cất tiếng thờ dài cao giọng nói:

- Đúng, lão nói rất đúng! Cũng phải nói rằng đã bao nhiêu năm qua, không ai dám nói với ta những lời như vậy, có lẽ sự sắc bén của ta đã bị mài mòn. Nếu đã là đại kiếp nạn, vậy lần này ta sẽ cũng lão xông pha một lần. Nếu xông qua, vậy sẽ tới một vùng đất khác. Nếu xông qua không được, bất quá chỉ là chết sớm vài năm mà thôi. Mấy ngàn năm qua, xem ra ta cũng đã sống đủ rồi.

- Đúng vậy, so với sinh lão bệnh tử của người đời, chúng ta không bệnh không tai đã là thu hoạch lớn nhất. Bất quá nếu muốn tìm một vùng trời khác, cho dù là máu chảy thành sông, thây chất như núi, cũng sẽ không hối tiếc!

Lão nhân áo lụa cất tiếng cười dài, giọng giễu cợt:


- Ta đã nói rồi, làm sao có thể thay đổi được bản tính được, quả thật là đánh chết cũng không thay đổi!

Lập tức cả ba người nhìn nhau cất tiếng cười, mặc kệ bọn năm người Lãnh Phá lúc này đã hôn mê.

Mà vào lúc này, trong hư không ở rất xa, dường như có một ánh mắt đang quan sát bọn họ. Chủ nhân của ánh mắt này là một thiếu niên áo xanh, thân hình cao lớn nhưng dường như áo bào khoác trên mình y quá rộng. Bất quá đôi mắt y dường như nhìn thấu chuyện đời, hiểu rõ vạn vật, khiến cho người đối diện không dám nảy sinh ý tưởng.

- Sắp bắt đầu rồi ư?

Bất chợt thiếu niên khẽ lẩm bẫm, nở một nụ cười quỷ dị.

Cũng vào lúc này, trong một không gian xa xa khác, mộ thanh niên áo xanh cau mày, dõi mắt nhìn về một nơi xa.

- Làm sao vậy…..


Mặt trời mới mọc như một chiếc mâm tròn to tướng đang dần lên khỏi đường chân trời. Bức bình phong ngăn cản bốn giới đã không còn có thể ngăn cản ánh mắt của Lục Thanh sau khi hắn tiến vào cấp Kiếm Tôn. Nhưng Lục Thanh vẫn không nhìn tới, không phải hắn không muốn nhìn thế giới bên ngoài bốn giới xem sao, mà là hắn phân vân không biết sau khi nhìn thấy rồi, niệm thần của hắn có còn tự nhiên linh hoạt như trước hay không.

Muốn làm cho nước trong, cần phải có vạn ngày lắng đọng. Mà muốn làm nước đục, chỉ cần khuấy lên một chút bùn... Trước lúc hoàn toàn gác bỏ tất cả mọi chuyện, cũng không cần thiết phải làm như vậy. Lục Thanh cũng không muốn quan sát thế giới bên ngoài bốn giới quá sớm, mặc dù hiện tại đã không còn tới trăm năm, nhưng thời gian này* cũng không có gì khác trước.

Lục Thanh đã để Nhược Thủy ở lại Lục gia trang, về thân phận của Nhược Thủy, đại hội Huyền Thiên là nơi Kiếm Giả cái thế hoặc Kiếm Giả tuyệt thế của bốn giới Tụ hội cho dù hiện tại tu vi Lục Thanh tiến nhanh, hắn cũng không dám bảo đảm cho Nhược Thủy an toàn, không tổn thương một sợi tóc nào. Lòng người khó dò, nếu như có biến cố gì, hắn cũng không dám chắc hoàn toàn.

Ở Tử Lôi tông, Trên đỉnh Tử Lôi phong.

Năm người Lôi Thiên đang đứng trên không, khép hờ đôi mắt, dường như đang cảm ứng chuyện gì.

- Tới rồi!

Bắt chợt. Lôi Thiên mở bừng hai mắt trầm giọng quát, ngay sau đó, một bóng người màu xanh đã hiện ra trước mắt năm người.

- Chậm đã!

Lôi Thiên chưa kịp lên tiếng. Liệt Sí Thiên đã phát hiện ra có điểm khác thường, bởi vì trong khoảnh khắc này, tâm thần của lão có cảm giác như bị trấn áp.

- Thiên Nhân Hợp Nhất ư? Lôi Thiên ngập ngừng nói, sau đó lại lắc lắc đầu:

- Không phải, vẫn chưa được hoàn toàn, chỉ mới vừa dung nhập thiên địa, tuy nhiên.

- Tuy nhiên cái gì?

Nhiếp Bích Tâm lấy làm kỳ bèn hỏi.

- Muốn Thiên Nhân Hợp Nhất, phải đạt tới Kiếm Tôn đại thiên vị.

- Chẳng lẽ còn có đường tắt? Nói không chừng...

Liệt Sí Thiên chưa nói dứt lời. Lôi Thiên đã phản bác:

- Con đường Kiếm Đạo, tự nhiên chỉ có Thiên Đạo!

- Vậy chẳng phải là...

Nhiếp Bích Tâm không nói hết lời, bởi vì lão đã nhìn thấy Lục Thanh nở một nụ cười khổ.