Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 37: Ma Vô Thường




Tuy nhiên, sau đó không lâu không gian xung quanh vang lên ầm ầm những tiếng khen ngợi. Chỉ có một vài đệ tử nội tông là có sắc mặt xấu hổ. Hôm nay, vốn bọn họ muốn định thể hiện một chút, không ngờ bị môt thiếu niên mới nhập môn như Lục Thanh đoạt mất danh tiếng. Đặc biệt có vài bóng người, tuy Lục Thanh đứng trên kiếm đài vẫn cảm giác được ánh mắt không tốt của họ. Trong ánh mắt đó có cả Thái Vân và Công Dương Vũ. Đặc biệt là Công Dương Vũ, ngoại trừ một sự khó chịu thật sâu ra, trong ánh mắt còn có một sự khó tin. Hắn không thể tin nổi Lục Thanh chỉ dùng có nửa năm đã đột phá được như thế.

Ngoài ra thì mấy người còn lại, Lục Thanh cũng không nhận ra. Nhưng nhìn nơi bọn họ đứng, hai bên có đệ tử nội tông tụ tập, hiển nhiên là có các thế lực không nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Lại nhìn về phía hàng thứ hai, Đoạn Thanh Vân đang nhe răng trợn mắt mà quơ nắm tay với hắn. Dư Cập Hóa đang đứng trước đó cũng mỉm cười. Chỉ có Triệu Thiện Diệp là nét mặt vẫn không thay đổi, nhưng Nhiếp Thanh Thiên lại đang vịn vai hắn, không biết nói cái gì đó.

Lục Thanh quay đầu lại nhìn về phía Trường Mi. Chỉ thấy sau khi lão dùng một con dao bằng ngọc, khắc lên trên miếng ngọ liền ngẩng đầu, nói với Lục Thanh:

- Theo quy định thì người chiến thắng có thể tiếp tục khiêu chiến hoặc là tích lũy. Đồng thời, có thể lựa chọn trong số những người có cùng tu vi một đối thủ. Nếu thắng tiếp thì có thể thay đổi thứ hạng mà thua thì vẫn giữ nguyên.

Nghe lão già nói vật, Lục Thanh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi, nói:

- Xin hỏi người có tu vi cùng với ta, nhưng có thú tự cao nhất là ai?

Nét mặt như hiểu ra điều gì đó, lão lại cúi đầu xem xét một chút trên miệng ngọc rồi đáp:

- Người cao nhất là Trác Bất Phàm, xếp thứ hai mươi sáu, Kiếm Giả tiểu thiên vị đỉnh.

- Xin mời Trác sư huynh chỉ giao. - Luyện Tâm kiếm từ từ chĩa xuống mặt đất, Lục Thanh cao giọng khiêu chiến. Nếu đã lên đến đây thì cứ thế mà đánh một hồi. Ý chí chiến đấu trong mắt Lục Thanh nhất thời bốc lên rất mạnh, ngay cả khí thế toàn thân cũng thay đổi khiến cho vạt áo cũng tung bay.



Xung quanh lại nổi lên những tiếng xôn xao. Nhìn thanh kiếm đang chỉ xéo trên đài mà tỏa ra khí thế cuồn cuộn của Lục Thanh không ít người bất chợt lại có một thứ cảm giác đó chính là thiếu niên đó cho dù muốn làm cái gì thì cũng nhất định sẽ thành công.

Trong hàng ngũ đệ tử nội tông có một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi nhảy lên, vững vàng hạ xuống kiếm đài. Hắc Thiết kiếm cắm xung quanh cũng chỉ run nhẹ một chút mà thôi. Có thể thấy được khả năng khống chế lực đạo của hắn so với Lục Thanh cũng không hề thưa kém. Thúc Vũ bị thua cũng không hề nổi giận, mà chỉ ôm quyền tỏ ý bội phục với Lục Thanh rồi nhảy xuống.

Nhìn Lục Thanh đối diện tỏa ra khí thế bừng bừng hưng phấn, Trác Bất Phàm không biết vì sao mà trong lòng cảm thấy rất bất an. Chắc là không sao...cho dù thiên phú của hắn có cao đến mấy thì gần đây cũng mới đột phát, khống chế Kiếm Nguyên chắc chắn không thể thuần thục bằng ta, cảnh giới cũng chưa thể củng cố. Chỉ cần ta cố gắng ổn định, với thực lực sắp đột phát tiểu thiên vị của mình mà còn thất bại được hay sao? Trong lòng hắn cảm thấy tin tưởng.


Rút Tử Vân kiếm ra ngoài, từ trên người Trác Bất Phàm cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Hắn chẳng hề giữ lại, trong nháy mắt một màu tím đã bao phủ toàn bộ thân kiếm. Húc Nhật kiếm khí chui ra ba tấc ở mũi kiếm, chỉ thẳng về phía Lục Thanh.

Nhìn thanh kiếm trong tay đối phương, Lục Thanh cảm nhận cấp bậc của nó có lẽ là ngũ phẩm. Sau đó, hắn lại nhìn xuống Luyện Tâm kiếm trong tay. Màu xanh đậm trên thân kiếm tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo. Trọng lượng của nó lúc này khoảng chừng một trăm mười cân. Bởi sau khi Hoàng lão chú tạo lại đã tăng thêm huyền thiết vào trong đó khiến cho Luyện Tâm kiếm đạt tới lục phẩm. Hơn nữa, lực lượng cơ thể do tu luyện trong Minh Nguyệt đầm nên cũng dần dần tiến bộ. Cho đến hôm nay, cầm Luyện Tâm kiếm trong tay cũng vẫn rất thoải mái.

Thức Hải trong huyệt Thần Đình vào lúc này cũng sôi trào hẳn lên. Tất cả tinh thần đều tập trung vào Luyện Tâm kiếm trên tay, Lục Thanh cảm nhận được máu trong người giống như bị một ngọn lửa màu lam đốt cháy tạo ra một lực lượng cực mạnh.

Hắn không nhịn được, ngửa cố lên trời hú một tiếng dài. Tiếng hú giống như tiếng sấm vang vọng trong không trung. Đồng thời, Luyện Tâm kiếm cũng bắt ra kiếm khí dài ba tấc, thân kiếm cuồn theo nhưng cơn gió mà đánh về phía Trác Bất Phàm.

Lâm nguy không loạn, hiển nhiên là Trác Bất Phàm hơn xa Thúc Vũ. Thời gian đạt tới Kiếm Giả của hắn cũng với kinh nghiệm chiến đấu phải nói là hết sức phong phú. Lúc này, Húc Nhật thập tam kiếm cũng được triển khai. Tuy nhiên, hoàn toàn khác với Thúc Vũ là ngoại trừ ba đại tuyệt chiêu cuối cùng ra, Trác Bất Phàm đã lĩnh ngộ được chín kiếm đầu tiên. Lúc này, dưới sự thi triển của hắn, kiếm pháp giống như có hàng vạn tia sáng màu tím từ phía chân trời xuất hiện. Bất luận là mũi kiếm của Lục Thanh xuất hiện ở đâu thì trong nháy mắt cũng có thể nương theo khe hở để phản kích.

Nhìn thấy nếu chỉ sử dụng lực lượng thuần túy không có tác dụng, Luyện Tâm kiếm trong tay Lục Thanh liền biến đổi. Hắn cũng động dạng thi triển Húc Nhật thập tam kiếm. Thời gian bế quan nửa tháng vừa qua, hắn theo kinh nghiệm của các vị tiền bối cùng với cảnh giới Cử nhược trọng khinh của bản thân mà hiểu được mười thức đầu tiên. Nếu như không phải do thời gian quá gấp gáp thì Lục Thanh còn muốn thử xem ba đại tuyệt chiêu cuối cùng như thế nào.


Bây giờ thi triển ra, tinh thần lập tức rơi vào cảnh giới Cử trọng nhược khinh. Mà Trác Bất Phàm đang đứng đối diện biết ngay là không ổn. Kiếm thức từ phía bên kia ập đến liên miên bất tuyệt. Cũng là Húc Nhật thập tam kiếm nhưng so với bản thân còn thuần thục hơn rất nhiều. Hơn nữa, mỗi lần hai kiếm va chạm đều có một thứ lực lượng quái dị truyền vào bả vai khiến cho hắn cảm thấy tê tê.

Điều này khiến cho Trác Bất Phàm không nhịn được phải mắng thầm: "Tiểu tử này mới có bao nhiêu tuổi mà có được lực lượng thân thể mạnh đến vậy? Chẳng lẽ hắn lại có được huyết mạch của dã nhân?"

Cảm nhận cánh tay phải đang từ từ tê dại, Trác Bất Phàm chợt phát hiện quỹ tích của thanh kiếm trong tay đối phương chợt trở nên mơ hồ. Bản thân nhất thời cũng không thể nắm được quỹ tích vận chuyển của nó, giống như lực đạo mỗi kiếm không ngừng gia tăng khiến cho tinh thần nhanh chóng bị tiêu hao.

Cử Nhược Trọng Khinh! Đây là cảnh giới Cử nhược trọng khinh, một ỹ nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Trác Bất Phàm. Là đệ tử nội tông bao năm nên hắn đối với cảnh giới kiếm pháp Cử nhược trọng khinh cũng đã cảm thụ qua. Bình thường hắn vẫn bị kiếm pháp đó áp chế khiến cho chỉ có thể phòng thủ một cách bị động. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng chẳng có cách nào.

"Chẳng lẽ cậy mạnh?" - Tu vi của hắn và Lục Thanh sàn sàn như nhau. Bản thân chỉ được cái tiến vào lâu hơn mà thôi, cơ bản không hề có sự chênh lệch về thực lực.

Lúc này, trên tay Lục Thanh, Luyện Tâm kiếm giống như phát ra những cơn cuồng phong bám chặt lấy thân thể của Trác Bất Phàm. Dưới sự vận chuyển của Luyện Hồn quyết, Lục Thanh chầm chậm chìm vào trong cảnh giới Cử nhược trọng khinh. Húc Nhật thập tam kiếm vận chuyển cũng không nhanh nhưng trong lúc giao thủ với Trác Bất Phàm lại không ngừng được hoàn thiện. Kiếm khí màu tím trên thân Luyện Tâm kiếm càng lúc càng mạnh, phát ra những tiếng rít xé gió.


- Người này ngộ tính tốt thật. - Đang ngồi xem trên đài, một gã hộ pháp trung niên có sắc mặt hơi đen mở miệng than thở một câu. Mà hai gã hộ pháp còn lại cũng đều vuốt cằm, ánh mắt có một sự hâm mộ. Nhìn vẻ mặt có thể thấy là đã rất thích Lục Thanh. Có điều, khi ánh mắt của họ nhìn tới mấy vị trí trong số đệ tử nội tông, cặp mày không khỏi nhíu lại.

Huyền Thanh ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt vẫn như cũ không hề có một chút thay đổi. Có chẳng chỉ có ngón tay vẫn gõ gõ vào tay vịn càng lúc càng ít. Tuy nhiên, mỗi lần vẫn đập vào tai của ba gã hộ pháp một cách rõ ràng.

Thức thứ mười: Vân Khi Vụ Tán!


Trên kiếm đài, Lục Thanh hét lớn một tiếng, khí thế tăng vọt lên tới đỉnh điểm. Trên cơ thể hắn xuất hiện một tầng kiếm khí màu tím lưu chuyển. Luyện Tâm kiếm vẽ ra một đường vòng cung kỳ dị, xoay ngược lại hai vòng. Đồng thời, thân thể của hắn cũng nương theo mà xoay mấy vong, cự kiếm như chẻ đôi không khí ra mà chém xuống.

Đám đệ tử ngoại môn thấy vậy mà như bị hút mất hồn phách. Đặc biệt là một số ít may mắn Trúc Cơ, đột phá đến cảnh giới Kiếm Giả lại càng theo dõi một cách chăm chú, chỉ sợ bỏ sót động tác của Lục Thanh. Lúc này, cuộc chiến đã hết sức rõ ràng. Chỉ cần nhìn Trác Bất Phàm vẫn chống đỡ một cách vất vả, cùng với khí thế công kích của Lục Thanh là có thể phân được cao thấp.

Phần lớn hai hàng đệ tử nội tông cuối cùng đều kính nể mà nhìn Lục Thanh đang tỏa ra khí thế lẫm liệt trên kiếm đài. Bọn họ thầm nghĩ tại sao đó không phải là mình cơ chứ? Chỉ có ba hàng đệ tử đầu tiên thì phần lớn là cẩn thận quan sát động tác của Lục Thanh. Trong số những người này thì kể cả Đoạn Thanh Vân nữa là đủ vị trí từ thứ ba mươi tới thứ mười một. Tất cả đều có tu vi Kiếm Giả. Ngoại trừ Đoạn Thanh Vân và sáu người đầu tiên ra thì những người khác cũng chưa cảm nhận được cảnh giới Cử nhược trọng khinh. Vì vậy mà không ai dám coi thường Lục Thanh, chỉ sợ bản thân có thể bị lật thuyền bất cứ lúc nào.

Nhìn lại Trác Bất Phàm phải đối mặt với một kiếm mang theo khí thế mạnh mẽ nhất của Lục Thanh mà từ đầu tới chân hắn lạnh toát. Mặc dù muốn nâng kiếm ngăn cản, nhưng lại không nắm được quỹ tích của Cử nhược trọng khinh. Muốn né tránh thì lại không thể thoát khỏi khí thể Lục Thanh bao phủ. Nhất thời, hắn đành buông xuôi, nhắm mắt lại mà chờ đợi kết quả cuối cùng.

"Vù..."

Gần như cùng với lúc tiếng kêu sợ hãi của mọi người vang lên, cự kiếm của Lục Thanh tới mi tâm của Trác Bất Phàm chợt không còn một chút kiếm khí. Hắn nhẹ nhàng thu kiếm lui lại vài bước.

Cúi đầu nhìn xuống đám đệ tử nội tông dưới đài, một bầu nhiệt huyết trong lòng Lục Thanh chợt nổi lên. Khí thế trên người hắn chẳng những vì trận đầu chấm dứt mà thu liễm. Thậm chí nó lại còn tăng lên hơn nữa. Trong đầu hắn giống như có một ngọn lửa thiêu đốt khiến cho tất cả mọi người đều lảng tránh ánh mắt của hắn.

Hai lần đều thắng, chưa kể lần này tiến vào cảnh giới Cử nhược trọng khinh khiến cho khí thế của Lục Thanh đạt tới trạng thái cao nhất mà trước nay chưa từng có.